"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5925

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 110

Hỏng rồi, tình hình này nhất định phải nghĩ cách giải quyết mới được.

Bây giờ là mấy giờ rồi?

Lục Trúc liếc nhìn điện thoại, vừa mới ba giờ sáng. Gọi Trần Nguyên Nguyên dậy vào giờ này thì rõ ràng không thực tế.

Đang còn vắt óc suy nghĩ đối sách, Trần Nguyên Nguyên bỗng nhiên cử động.

Hình như cảm thấy lạnh, cô theo bản năng bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó có thể tỏa nhiệt quanh mình.

Lục Trúc?

Không không không, không phải anh, anh vẫn chưa đủ cấp độ "lò sưởi mini" đâu.

Chỉ là, cái máy sưởi đúng thật đang ở phía anh.

Trượt đi... lại trượt đến...

Lục Trúc cạn lời nhìn Trần Nguyên Nguyên từ từ nhích lại gần mình, tuy không đến mức ôm lấy như trong phim truyền hình, nhưng bù lại, không gian ngủ của anh cũng bị xâm chiếm rồi...

Hà——

Thật sự muốn thở dài.

Thực tế chứng minh, ban đêm mà còn phải động não thì đúng là cạn kiệt sinh lực nhanh hơn người thường.

Lục Trúc thở dài một hơi thật sâu, im lặng trườn ra sát mép giường nằm xuống.

Thôi, cứ ngủ trước đã...

...

Trong căn phòng nhỏ tối om, chiếc giường chật chội bắt đầu vang lên những âm thanh khe khẽ.

Trần Nguyên Nguyên chầm chậm tỉnh lại, ngơ ngác nhìn người trước mặt và căn phòng xung quanh.

Đây là... Lục Trúc?

À đúng rồi, nhớ ra rồi—hôm qua cả ngày bị Linh Linh với Louis lôi đi chơi.

Nghĩ đến là thấy tức, tưởng rằng sẽ đi nhanh thôi, ai ngờ Louis lại nói: “Sợ Linh Linh không nỡ xa”, rồi dời vé máy bay sang nửa đêm.

Ý tốt thì có đấy, muốn đợi lúc Linh Linh ngủ rồi lặng lẽ đưa đi, nhưng—con bé đâu có ngốc, biết lần tới mở mắt ra là không còn thấy chị nữa, nên cứ cố gắng không chịu ngủ.

Không còn cách nào khác, đành phải đưa con bé đi khắp nơi chơi để tiêu hao thể lực.

Kết quả thì khỏi nói, Trần Linh Linh thiếp đi lúc nào không hay, nhưng khi ấy đồng hồ cũng đã điểm 12 giờ đêm.

Quá mệt, đến mức đầu óc Trần Nguyên Nguyên cũng ong ong cả lên, mơ màng đi tới chỗ của Lục Trúc.

Cửa thì đương nhiên không ai mở, nên cô dứt khoát lấy luôn cái chìa khóa dự phòng mà trước đó lén làm, mở cửa đi vào.

Tất nhiên, làm vậy là không đúng quy củ, chìa khóa này lát nữa phải trả lại cho chủ nhà mới được.

Tình hình đại khái là như vậy, nhưng điều Trần Nguyên Nguyên không ngờ là—mình lại tỉnh dậy sớm hơn cả Lục Trúc.

Thằng nhóc này đúng là lười thật đấy.

Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng ngồi dậy khỏi giường.

Thế nhưng—

Không đứng vững...

Hoặc nói đúng hơn là căn bản không thể đứng vững. Phòng thì nhỏ, chỗ đặt chân chẳng có là bao, đầu lại còn đau âm ỉ, "vô tình" một cái là ngã nhào xuống luôn.

Thảm thay cho Lục Trúc.

Đang ngon giấc, bỗng nhiên bị một vật nặng đè xuống đầu, suýt chút nữa là bị đẩy xuống âm phủ gặp Diêm Vương rồi.

Lần này mà "ngủm" thật thì Lục Trúc cũng không biết liệu có cơ hội trọng sinh lần nữa không.

“Xin lỗi, tôi...”

“Khoan... đừng nói gì cả... để tôi... hoàn hồn cái đã...”

Trần Nguyên Nguyên mím môi, ngoan ngoãn ngồi qua một bên, muốn giúp nhưng sợ đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, giúp đâu chẳng thấy, chỉ tổ rối thêm.

Thôi, ngồi nhìn thì vẫn hơn.

Lục Trúc vật vã một lúc lâu, rốt cuộc mới hồi phục lại, hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Trần Nguyên Nguyên: “Mấy giờ rồi?”

Không hỏi “Sao cô lại ở đây?” ngay câu đầu tiên, điều này khiến Trần Nguyên Nguyên thấy khá vui—chứng tỏ Lục Trúc bắt đầu quen với việc có cô trong cuộc sống rồi.

Ít nhất cô là nghĩ như vậy.

Mà, đã hỏi thì cũng nên trả lời nghiêm túc.

Trần Nguyên Nguyên liếc nhìn điện thoại, ngẩn người: “Chín giờ...?”

Sao lại ngủ lâu vậy nhỉ? Rõ ràng cảm giác chỉ hơn tám giờ thôi mà, không ngờ...

Ơ?

Cô nheo mắt nhìn kỹ, thấy Lục Trúc trông có chút kỳ lạ, hình như rất căng thẳng.

“Anh làm sao đấy?” Trần Nguyên Nguyên lạnh giọng hỏi, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát.

Có gì đó anh đang giấu mình sao?

Khóe miệng Lục Trúc giật nhẹ, vội vàng dời ánh nhìn đi nơi khác: “Không có gì đâu.”

“Không đâu, rõ ràng là anh có chuyện đang giấu tôi.”

“Không, chỉ là cô tưởng tượng thôi.”

“Hả?” Trần Nguyên Nguyên nhướng mày, vươn tay bóp lấy má anh, mạnh mẽ kéo mặt anh quay lại, “Nhìn vào mắt tôi rồi nói lại lần nữa xem.”

Lục Trúc cạn lời, thở dài một cái: “Được rồi, thật ra... tôi muốn nói lời tạm biệt.”

“Hả?” Trần Nguyên Nguyên sững người, ngẩn ngơ nhìn anh, “Anh nói... cái gì cơ?”

“Chuyện trao đổi sinh viên ấy, cô còn nhớ không? Tôi sắp phải đi rồi.”

Thì ra là vậy... Trần Nguyên Nguyên thở phào một cái. Tưởng đâu anh muốn bỏ cô mà đi, hóa ra chỉ là sang nước ngoài du học thôi à...

Cũng suýt nữa định lấy dây xích khóa cổ anh lại rồi.

Nhưng mà...

“Chỉ vì chuyện đó thôi sao? Tôi vẫn thấy anh còn giấu chuyện gì khác.”

Lục Trúc gãi đầu, cười ngượng: “Đúng là không giấu được cô...”

Quả nhiên...

Ngay giây tiếp theo, Lục Trúc nắm lấy vai cô, nét mặt nghiêm túc: “Chúng ta... cùng đi nhé!”

“Hả?”

Lần nữa sững người, trong mắt Trần Nguyên Nguyên hiện rõ sự hoang mang: “Cùng đi với anh... là sao?”

“Nghĩa đen đấy! Mình cùng nhau đi du học, cùng ăn bánh nếp ngâm mình trong suối nước nóng, rảnh rỗi thì đi cắm trại, chu du khắp nơi!”

Hả!?

“Anh... không đùa đấy chứ? Chuyện đó làm sao có thể?” Trần Nguyên Nguyên nhíu mày, đưa tay sờ trán anh.

Hình như hơi nóng thì phải...

“Anh đừng cử động, để tôi xem nào—á!!”

Hít thở cứng lại, mắt trợn tròn, đồng tử co rút—Trần Nguyên Nguyên hoàn toàn sốc nặng.

Lục Trúc... chủ động áp trán vào trán cô!?

“Ừm... đúng là hơi sốt thật. Cô đừng nhúc nhích, nghỉ ngơi cho tử tế vào.”

Gì thế này, ai mới là người chăm sóc ai vậy!?

Trần Nguyên Nguyên đầu óc trống rỗng, giờ phút này chẳng khác nào một đứa bé được Lục Trúc chăm sóc từng li từng tí.

“Chết rồi... tôi vốn không giỏi chăm người đâu.”

Cô mím môi, định ngồi dậy: “Tôi thấy tôi ổn mà.”

Vừa mới ngồi lên được một nửa, đã bị Lục Trúc ấn nằm xuống lại, “Không không, không thể chủ quan, để tôi đi tìm người!”

Nói xong, không chờ cô lên tiếng, Lục Trúc khẽ cười rồi rời khỏi phòng ngủ.

Cạch—

Cửa phòng vừa khép lại, nụ cười trên mặt Lục Trúc lập tức biến mất, thay vào đó là một tiếng thở dài bất lực.

Tại sao không cho Trần Nguyên Nguyên cơ hội nói?

Vì điện thoại của anh từ nãy đến giờ cứ rung mãi, nếu yên tĩnh một chút là cô chắc chắn sẽ nghe thấy.

Lục Trúc hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra.

Ba cuộc gọi nhỡ. Không cần nhìn cũng biết là do Giang Thư gọi đến.

Muốn để Trần Nguyên Nguyên rời khỏi nơi này, đúng là khó. Đã không tránh được, vậy thì để họ đối mặt công khai đi—bằng một cách mà họ không thể từ chối.

Lục Trúc bấm gọi.

Nhưng không phải gọi cho Giang Thư, mà là cho bác sĩ Trần.

Bị bệnh thì gọi bác sĩ? Không không, bác sĩ Trần chỉ là cái cớ và một “trợ thủ” mà thôi.

Nhưng trước khi đến nơi, cần phải dặn dò trước vài chuyện.

...

“Cái gì? Cậu nói muốn sắp xếp một căn phòng?” Bác sĩ Trần trợn tròn mắt, tay siết chặt lại.

“Cậu nghĩ tôi là ai? Bà chủ nhà trọ à? Cậu nói sắp thì là sắp chắc?”

“Cô thì không, nhưng có người thì có thể.”

Bác sĩ Trần khựng lại, không chắc chắn hỏi: “Ý cậu là Tiểu Thư?”

“Đúng rồi.”

“Tôi khinh! Cậu ăn cơm mềm nhiều quá rồi đấy hả?”

“Bác sĩ Trần, cô tin tôi không?”

“Tôi...” Khốn thật...

Bác sĩ Trần nghiến răng, “Cậu nói trước đi, cậu định giở trò gì?”