"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 111

Bác sĩ Trần đến rồi. Mang theo một bụng oán khí, ngay cả tiếng gõ cửa cũng đầy lực đạo, khiến người ta không khỏi cảm thấy cô đang hết sức miễn cưỡng.

Bực bội là điều hiển nhiên. Ai mà muốn phải tăng ca trong mấy ngày Tết cơ chứ, lại còn là dạng "ủy thác riêng tư" thế này.

Nhưng mà… không quản thì không được!

Không quản, thể nào cũng xảy ra chuyện.

“Lát nữa biết phải diễn thế nào rồi chứ?” Vừa bước vào cửa, bác sĩ Trần đã hỏi thẳng như thế.

Lục Trúc gật đầu, “Đương nhiên rồi, em là diễn viên kỳ cựu rồi đó.”

“Ồ hả? Xem ra em cũng không ít lần làm mấy chuyện lừa gạt con gái nhỉ?”

“Không phải đâu, hồi trước em từng tham gia diễn tập kịch một thời gian.”

Mặt không đỏ, tim không loạn, Lục Trúc nói thật chứ không phải bịa. Đúng là từng tham gia, lại còn do Giang Thư yêu cầu. Có điều sau đó đoàn kịch giải tán nửa chừng thôi.

Bác sĩ Trần không biết chuyện đó, cô chỉ nhíu mày phẩy tay, “Thôi được rồi, bớt tán nhảm đi. Tôi giúp em thoát thân, em thì mau đi tìm Tiểu Thư cho tôi.”

“Tuân lệnh, sếp!”

Lục Trúc dẫn bác sĩ Trần vào phòng ngủ, vừa vào cửa liền bắt gặp ánh mắt đầy dò xét đang nhìn qua.

Chưa tới một giây, ánh mắt ấy đã thu lại, chủ nhân của nó lẳng lặng nằm xuống như cũ.

Hắn ta thực sự gọi bác sĩ đến rồi. Cứ tưởng là gọi ai khác cơ.

Lo lắng quá mức rồi sao?

Không hề. Bởi người trước mắt — bác sĩ Trần — lại có liên quan đến một cô gái mà quan hệ với Lục Trúc... không rõ ràng cho lắm.

Trần Nguyên Nguyên nheo mắt, nhàn nhạt mở lời: “Lại là cô à, bác sĩ Trần.”

Chưa đợi cô đáp, Lục Trúc đã thở dài, bất đắc dĩ xua tay, “Không còn cách nào khác, đành phải mời người ta đến thôi.”

“Hử?”

“Giữa Tết nhất, ai mà muốn đi khám bệnh vặt tận nhà chứ. Chỉ có bác sĩ Trần nể mặt chút tình quen biết với em mới chịu tới.”

Lời lẽ trơn tru, hợp lý, không có điểm gì sơ hở. Nhưng chỉ vậy thì không đủ để khiến Trần Nguyên Nguyên dẹp bỏ nghi ngờ.

Bác sĩ Trần nghe xong, lập tức giơ tay cắt ngang, “Ngưng, tôi với cậu chẳng có tình quen biết gì hết. Cậu vẫn phải trả tiền đấy!”

“… Cô thiếu tiền đến vậy sao?”

“Vớ vẩn! Ai mà chẳng muốn mình có nhiều tiền hơn một chút?”

“Không.”

“Biến!”

“Ấy đừng mà!”

……

Hai người kia suýt thì cãi nhau đến nơi, Trần Nguyên Nguyên cảm thấy đau đầu không chịu nổi. Rõ ràng Tiểu Như không có ở đây, vậy mà sao cậu ta cứ khiến người ta cảm thấy như cô ấy vẫn còn ở cạnh?

Lục Trúc với con gái nào cũng chẳng hòa hợp nổi hay sao?

“Làm ơn yên lặng một chút có được không?” Trần Nguyên Nguyên cuối cùng không nhịn nổi, phải lên tiếng cắt ngang.

Bác sĩ Trần bĩu môi, “Đấy, bệnh nhân còn thấy phiền rồi kìa. Cậu còn mặt mũi đứng đây à? Đi! Mau đi tìm thuốc cảm cúm cho tôi!”

Đúng như dự đoán, Lục Trúc bị đá ra ngoài.

Cạn lời thật. Tìm thuốc cảm có thể mất bao lâu? Cô bác sĩ này thực sự đến để giúp cậu sao?

Thôi kệ, tin cô ta lần này vậy.

Mấy hiệu thuốc dịp Tết vẫn mở cửa. Lục Trúc cũng không dám la cà, từ lúc đi ra đến lúc quay về, tổng cộng chưa đầy mười lăm phút.

Thế nhưng…

“Về rồi hả? Mau đi! Theo bác sĩ Trần đến bệnh viện!” Vừa về đến nơi, Trần Nguyên Nguyên đã nghiêm giọng nhìn Lục Trúc, buông ra một câu nặng nề.

Hả?

Lục Trúc ngẩn người. Gì thế này?

Cậu liếc mắt nhìn bác sĩ Trần đang ngồi cạnh giường, thấy cô ta nháy mắt với mình một cái.

Người hiểu chuyện liếc qua là hiểu ngay.

Lục Trúc hơi nhướn mày, giả vờ không biết gì, “Tại sao lại phải đi bệnh viện?”

“Hả? Còn hỏi tại sao nữa, cậu không tự biết tình hình cơ thể mình sao? Tôi thấy cậu bắt đầu nói nhảm rồi đấy.”

Hả?

Bỗng nhiên thấy tò mò, không biết bác sĩ Trần đã nói gì với hắn ta.

Thấy Lục Trúc vẫn đứng bất động, Trần Nguyên Nguyên nhíu mày, hất chăn định ngồi dậy.

“Đừng có nhúc nhích, người còn đang nhiễm lạnh mà cứ muốn mặc phong phanh rồi xuống giường sao?”

Trần Nguyên Nguyên chau mày. Tuy không vui, nhưng lời bác sĩ Trần nói nghe rất có lý.

“Thế này đi, cậu có bạn bè nào khác không? Gọi ai đó tới giúp một tay.”

“Được, tôi gọi Tiểu Như đến nhé.”

Quả nhiên vẫn là Tiểu Như… Tội nghiệp Tiểu Như quá.

Mà ngoài Tiểu Như ra, hình như Trần Nguyên Nguyên cũng không còn ai thân thiết nữa.

“Thế đi. Đợi bạn cậu đến rồi, chúng ta nói chuyện bệnh viện sau.” Bác sĩ Trần vừa ấn Trần Nguyên Nguyên trở lại giường, vừa nở nụ cười dịu dàng.

Tình thương của bác sĩ, ánh sáng của Athena.

Đáng tiếc, Trần Nguyên Nguyên chẳng thèm để tâm, trực tiếp lơ luôn, tự mình gọi điện.

Khóe miệng bác sĩ Trần giật giật, lặng lẽ buông tay đang định giơ ra xuống.

Bọn trẻ bây giờ làm sao vậy? Sao đứa nào cũng chín chắn sớm thế?

“Thôi, hai người đi đi, tôi ở đây chờ được.” Trần Nguyên Nguyên đặt điện thoại xuống, lại chui tọt vào chăn.

Ấm rồi, nhưng đầu bắt đầu đau trở lại.

Lục Trúc thở dài, “Cậu như thế này, tụi tôi sao bỏ đi được chứ?”

“Không sao, có câu nói đó của cậu là đủ rồi.”

“Ồ, vậy à...”

Lục Trúc không nói gì thêm, vì cậu cảm nhận được ánh mắt bác sĩ Trần phía sau bắt đầu có chiều hướng… kỳ quái.

Có lẽ trong lòng cô ta, danh hiệu “tra nam” đã đóng chặt trên đầu cậu rồi.

Biết làm sao được? Có phải cậu muốn thế đâu.

Muốn né tránh, mà không né nổi.

Lục Trúc âm thầm bĩu môi, “Nói chung, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đi mua chút gì đó ăn sáng cho cậu nhé?”

“Không cần đâu, tôi chẳng thấy đói.”

“Thế sữa thì sao? Dù gì cũng nên uống chút gì đó chứ? Bổ sung ít đạm cũng tốt.”

“Không muốn uống…”

“Thế là không được, cậu phải ăn chút gì đó, không có dinh dưỡng là dễ sinh bệnh hơn đấy.”

“… Vậy cũng được.”

Trần Nguyên Nguyên chịu nhượng bộ, Lục Trúc đứng dậy chuẩn bị đi mua, tiện thể làm lơ luôn ánh mắt bác sĩ Trần.

“Tch, đàn ông dịu dàng, chưa chắc đã là đàn ông tốt đâu.”

Một câu cảm thán vô nghĩa.

……

Sữa đến cùng với Tiểu Như. Quả nhiên Tiểu Như rất biết chăm người khác, đến còn mang theo cả đồ ăn.

Chỉ là gương mặt vẫn đầy u oán. Chắc giờ cô ấy đang hối hận vì Tết không chịu về nhà mà ở lại đây rồi nhỉ?

“Được rồi, cô ấy đến rồi, cậu đi đi. Nhớ… đừng quá gượng ép bản thân.”

Lục Trúc gật đầu, “Biết rồi. Vậy tôi đi nhé?”

“Đi đâu vậy?” Tiểu Như tò mò chen vào một câu, nhưng ngay sau đó, cô đã bị Trần Nguyên Nguyên bịt miệng.

“Không có gì, đừng để ý. Hai người đi làm việc của mình đi.”

Lục Trúc: …

“Thế tụi mình đi thật nhé?”

“Ừ.”

Đi rồi, lần này là thật.

Tiểu Như ngơ ngác nhìn hai người rời đi, nhưng bất lực vì bị bịt miệng nên chẳng phát ra được âm thanh nào.

Bực bội quá đi mất! Rất rất bực bội luôn ấy!

“Phụt! Nguyên Nguyên, cậu cứ thế mà để cậu ta đi à?” Tiểu Như như không thể tin nổi, chỉ tay ra cửa, quay đầu nhìn Trần Nguyên Nguyên.

Đáp lại cô là cái gật đầu nhàn nhạt, “Tớ không muốn cậu ta phải mang theo gánh nặng mà ở cạnh tớ.”

“Ờ… à… đúng rồi!”

Thật ra Tiểu Như chỉ định nói: Không thể để mỗi mình tớ làm việc được, Lục Trúc cũng nên ở lại giúp chứ.

Ban đầu là vậy...

Nhưng không hiểu sao bầu không khí bỗng chốc trở nên kỳ lạ và trầm lắng.

“Nè, Nguyên Nguyên, còn một thời gian nữa mới đến kỳ nghỉ đông, cậu có muốn về nhà với tớ không?”

Trần Nguyên Nguyên khựng lại một chút.

Về nhà sao…