"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 108

Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi——

Lục Trúc:......

Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi——

Lục Trúc:...... (lặng lẽ thở dài)

Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi——

Lục Trúc không nhịn được nữa, khoé mắt khẽ giật, chậm rãi lên tiếng:

“Rốt cuộc thì, tại sao cô lại đến tìm tôi?”

Động tác đang ăn dừng lại, Tiểu Như ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Lục Trúc đầy phức tạp.

Một phần oán trách, một phần bất mãn, tám phần muốn đâm hắn một dao.

“Ha ha ha ha, anh hỏi sao tôi lại ở đây à? Đoán thử xem?”

Lục Trúc lặng lẽ dời mắt đi. Nói thật thì hắn cũng chẳng muốn đoán, mà cũng đâu cần đoán, chắc chắn là do Trần Nguyên Nguyên kêu cô ta đến.

Lục Trúc khẽ thở dài, nhớ lại cảnh vừa nãy Tiểu Như như ma hiện hình trong hành lang nhìn chằm chằm hắn, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.

Chủ yếu là đèn trong hành lang không hiểu sao lại không sáng, cộng thêm giọng nói của Tiểu Như vì lạnh mà khàn khàn, thân thể còn run rẩy không ngừng, thật sự dọa người ta phát khiếp.

Ai, vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với Trần Nguyên Nguyên, ai ngờ lại bị Tiểu Như chặn ngang đường.

Lục Trúc phẩy tay:

“Không đoán, cô muốn nói thì nói, ăn no rồi thì về đi.”

“Hả? Anh định đuổi tôi đi ngay thế à? Anh có biết tôi đợi anh bao lâu rồi không?!”

“Hai tiếng mười ba phút hai mươi ba giây, cô nói tám lần rồi…”

“Chậc! Đã biết tôi chờ lâu như thế mà còn định đuổi tôi?! Tôi còn chưa kịp ấm người lại nữa đấy!”

Lục Trúc cạn lời, thở dài một hơi:

“Vậy... cô đến đây rốt cuộc là vì cái gì? Nguyên Nguyên đâu rồi?”

Tiểu Như bĩu môi, vẻ mặt trông u sầu hơn hẳn:

“Không phải vì Nguyên Nguyên không đi được nên mới nhờ tôi đến đây sao.”

Thấy chưa? Có cần đoán gì đâu!

Nhưng mà... tại sao Trần Nguyên Nguyên không tự mình đến chứ?

Khó hiểu thật. Lục Trúc nhíu mày:

“Vậy sao cô ấy không tự tới?”

“Ui dào~ mới tí đã nhớ người ta rồi à? Một người rồi lại một người…”

Hừ ——

Chậc!

Lục Trúc đưa tay ôm trán, chẳng muốn nói chuyện với cô ta nữa. Nói hay không hình như cũng chẳng khác gì nhau.

Chẳng qua là quan tâm một chút thôi, nhưng nếu người ta không muốn nói, thì cũng chẳng cần hỏi làm gì.

Thấy Lục Trúc sắp im luôn, Tiểu Như lại bĩu môi.

Chán chết được.

“Thôi được rồi, bổn tiểu thư nói cho anh biết vậy, Nguyên Nguyên ấy mà…”

Lục Trúc quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Tiểu Như.

“Nguyên Nguyên bị quấn lấy rồi.”

Im lặng ——

Lo lắng? Có nên lo không?

Nếu là chuyện nghiêm trọng thật, thì Tiểu Như chắc đã chẳng rảnh rỗi mà cãi nhau với hắn ở đây rồi?

Lục Trúc âm thầm bĩu môi:

“Là Linh Linh phải không?”

“Ồ hố? Cũng thông minh đấy.” Tiểu Như thở dài, nghịch chiếc thìa trong tay.

“Anh cũng biết mà, Linh Linh rất quấn Nguyên Nguyên, lần này phải chia tay, con bé tất nhiên không nỡ rồi!

Lại thêm chú Louis – ông chú mãi chẳng chịu lớn kia – còn đổi cả chuyến bay, đòi Nguyên Nguyên ở lại thêm một ngày.

Nguyên Nguyên thì từ chối được chú Louis, chứ từ chối Linh Linh thì hơi khó. Hết cách rồi, đành đồng ý thôi.”

Hiểu rồi. Nói cách khác, bao nhiêu lý do hắn nghĩ ra trước đó, đều thành công cốc cả.

Cũng được, chấp nhận thôi. Thậm chí còn nhẹ đầu hơn.

Chỉ có điều…

Khoé môi Lục Trúc cong lên, nụ cười giễu cợt xuất hiện trên mặt:

“Tch— Tôi thật không ngờ cô lại ngốc nghếch đứng đợi ngoài hành lang như thế. Tôi còn tưởng cô thông minh lắm cơ đấy.”

“Bịch!” – Lửa bốc lên.

Tiểu Như nghiến răng ken két, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Trúc:

“Anh tưởng tôi muốn chắc?!”

Nói thật thì, cơn oán này Lục Trúc không nhận đâu. Rõ ràng là cô ta tự mình ngu ra đó mà.

“Không muốn mà vẫn đứng đó đợi?”

“Vớ vẩn! Anh tưởng tại sao?! Tôi có cách nào liên lạc với anh không? Hả?! Gọi cho Nguyên Nguyên thì lại không liên lạc được, chẳng lẽ không đứng đợi anh thì biết làm sao?!”

Cô ta còn ngang ngược nói lý.

Lục Trúc suýt ngã ngửa:

“Cô không thể tìm chỗ nào ấm áp mà ngồi tạm, rồi đợi một lúc nữa xem sao à?”

Tiểu Như không nói gì, rơi vào im lặng.

Lục Trúc nhướng mày, nhìn biểu hiện của cô ta, tám phần là không nghĩ đến cái phương án đơn giản ấy.

Cũng dễ hiểu thôi, người ta mà đã dính vào oán niệm rồi, đầu óc mấy khi còn minh mẫn đâu.

“Cho nên tôi nói rồi mà, đây là lỗi của cô, trách ai được?”

Bị phản bác đến không thốt nổi lời nào, Tiểu Như ỉu xìu ngồi phịch xuống, gục mặt xuống bàn khóc rấm rứt.

“Hu hu hu... Đáng ghét quá đi... Cái đồ đáng ghét... Đồ đáng ghét chết đi được... Hu hu hu... Tôi phải méc với Nguyên Nguyên mới được!”

Chậc, chơi quá đà rồi.

Lục Trúc cảm thấy hơi đau đầu, bất đắc dĩ thở dài. Hắn thật sự không giỏi đối phó kiểu nước mắt này.

Rõ ràng là cô ta tự khóc vì ngu mà...

“Ê, cô đừng khóc nữa có được không? Tôi xin lỗi, được chưa?”

“Hu hu hu~ Nếu xin lỗi mà có tác dụng, thì cảnh sát để làm gì?”

“Ý cô là muốn báo công an bắt tôi à?”

“Hu hu hu, đáng ghét chết đi được!”

Lục Trúc thản nhiên ngoáy tai:

“Thôi đủ rồi, đừng khóc nữa. Cô khóc kiểu này giống con nít lắm đấy.”

“Chẳng lẽ tôi trông giống bà già chắc?!”

“……”

Thôi xong, hôm nay là lần thứ hai bị nổi giận vì vấn đề tuổi tác rồi.

Kệ đi, thích nói gì thì nói.

Lục Trúc không muốn dây dưa thêm nữa, dứt khoát đứng dậy, đi thẳng về phía phòng ngủ.

“Đợi đã! Anh đi đâu đấy?” – Tiểu Như cũng đứng bật dậy, cảnh giác nhìn hắn.

“Còn đi đâu được? Ăn uống no nê xong thì phải đi ngủ chứ.”

“Anh cũng thoải mái quá nhỉ?”

“Không lẽ còn chuyện gì nữa? Với lại, cô tới là để gặp tôi đúng không? Giờ gặp xong rồi mà còn không chịu đi, không thấy hơi vô duyên à?”

“Tôi… Anh…!”

Tiểu Như nghiến răng nghiến lợi, tức giận xoay người bỏ đi:

“Tức chết tôi rồi tức chết tôi rồi tức chết tôi rồi! Anh cứ đợi đấy! Tôi nhất định sẽ... sẽ... sẽ quay lại đấy!”

Lời đe doạ vớ vẩn.

“Khoan đã.”

Vừa lúc Tiểu Như chuẩn bị đẩy cửa, Lục Trúc gọi giật lại.

Cô ta nghi hoặc quay đầu lại, muốn nghe xem tên này còn lời nào khó nghe chưa nói ra không.

Lục Trúc chỉ tay về phía bàn:

“Nhớ mang rác ra hộ tôi luôn nhé.”

“......” – Lồng ngực Tiểu Như bắt đầu phập phồng, hai quả đồi vốn khiêm tốn lại phập phồng thành đôi núi nhấp nhô rõ rệt.

“Anh… anh… anh cứ chờ đấy cho tôi!”

Rầm——!

Cửa đóng sầm lại. Lục Trúc bất đắc dĩ lắc đầu, quay về phòng.

Tốt rồi, hôm nay cũng đủ mệt mỏi rồi, hắn chẳng muốn suy nghĩ thêm gì nữa.

Nghỉ ngơi sớm vẫn hơn.

Còn phải nghĩ xem ngày mai tính sao. Dù gì cũng đã hứa với Giang Thư là sẽ gặp mặt vào ngày mai.

Chẳng qua hôm nay có Trần Linh Linh giúp giữ chân Trần Nguyên Nguyên, nhưng ngày mai thì chưa chắc đâu.

Cho nên Lục Trúc mới cố tình chọc tức Tiểu Như như vậy.

Hôm nay Trần Nguyên Nguyên bận, Tiểu Như tìm không được.

Nhưng mai Trần Nguyên Nguyên rảnh rồi, với tính cách của Tiểu Như, kiểu gì cũng sẽ tới méc cô ấy.

Như vậy thì... thời gian kéo đủ rồi.

Lục Trúc hít sâu một hơi, chậm rãi nằm xuống, để mặc mệt mỏi cả ngày tràn ra.

Chuyện gì... để mai hẵng tính.

“Hmm~ hmmm hmmm hmmm~ hmmm hmmm......”

Trong phòng tắm, Giang Thư đang ngân nga khe khẽ, thoải mái ngâm mình trong làn nước ấm.

“Tiểu Thư ơi, mẹ vào nhé~”

“Ừm...” – Mặt Giang Thư thoáng đỏ lên, đầu dần cúi thấp xuống, nửa khuôn mặt chìm hẳn vào trong nước.