"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 92

Một câu hỏi chẳng đâu vào đâu.

Trần Nguyên Nguyên khẽ nhíu mày:

“Quan hệ giữa chúng tôi, lẽ nào không rõ ràng lắm sao?”

【Rõ ràng lắm rồi】

Giang Thư không kìm được mà mi mắt khẽ run lên.

Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Là một “người chuyên tạo niềm vui” không cam lòng im lặng, Tiểu Như đương nhiên phải lên tiếng phụ họa lời Trần Nguyên Nguyên:

“Ê hê hê~ Hai người họ là cặp đôi mẫu mực đó nha~”

【Cặp đôi mẫu mực】

A… Ra là vậy… Nhưng sao… lại thấy bực quá đi mất.

Lục Trúc âm thầm thở dài một tiếng. Ngôi sao may mắn của cậu lại biến thành sao chổi rồi, thậm chí còn cảm nhận được khí u oán vây quanh.

“Vậy, mẹ tôi lại nói gì nữa?” Trần Nguyên Nguyên chẳng thèm để ý đến phía Giang Thư.

Với cô mà nói, sự hiện diện của Giang Thư lúc này mờ nhạt đến mức có thể xem như không tồn tại. Điều duy nhất khiến cô để tâm, chính là khoảng cách giữa Giang Thư và Lục Trúc đang… quá gần.

Trần Nguyên Nguyên liếc mắt một cái, chậm rãi lên tiếng:

“Nếu có gì muốn hỏi thì cứ hỏi tôi. Bây giờ, tôi là người đại diện của cậu ấy.”

Chú cảnh sát gật đầu:

“Được, những câu hỏi cần thiết chúng tôi cũng hỏi xong rồi. Nếu cô tiện, xin mời đi cùng chúng tôi một chuyến.”

“Được.” – Trần Nguyên Nguyên dứt khoát đồng ý, xoay người rời đi, giữa đường còn đẩy Tiểu Như – người định đi cùng – trở về chỗ cũ.

Trên đỉnh đầu Tiểu Như như thể hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.

“Cậu ở lại đây, giúp tớ trông chừng cậu ta một chút.” – Trần Nguyên Nguyên liếc nhìn Giang Thư, ánh mắt thoáng hiện lên tia trầm ngâm.

Cô vẫn chưa thật sự yên tâm, ngược lại còn cảnh giác hơn trước.

Cũng phải thôi, dù gì khoảng cách giữa Giang Thư và Lục Trúc giờ này đúng là có phần… vượt chuẩn.

“Cậu ấy mà ở một mình chỗ này, tớ không yên tâm.”

Là bạn thân hiểu rõ lòng nhau, Tiểu Như đương nhiên hiểu Trần Nguyên Nguyên thực ra đang có ý gì.

Mắt cô sáng rỡ cả lên, kiểu chuyện như “bắt gian” thế này—à không, cũng không chắc là có “gian” thật hay không…

Kệ đi! Dù sao thì cũng hấp dẫn hơn hẳn việc đến đồn cảnh sát!

Khóe môi Tiểu Như hơi nhếch lên, âm thầm giơ ngón cái:

“Cứ giao cho tớ! Đảm bảo sẽ chăm sóc cậu Lục Trúc nhà cậu thật chu đáo.”

Câu này nghe xong thấy hơi… sai sai, nhưng Trần Nguyên Nguyên lại không xác định được chỗ nào sai. Nói chung là có cảm giác… đầu bị nhuộm xanh?

Không đúng, không đúng! Người đáng lo không phải là Tiểu Như, Lục Trúc chắc chắn không thích kiểu ngốc nghếch như cô ấy đâu.

Chắc vậy…

Trần Nguyên Nguyên ngoái lại nhìn lần cuối, mang theo chút hoài nghi mà rời khỏi.

Người làm việc thì đi làm việc, còn người rảnh rang… thì bắt đầu nghĩ cách làm sao cho mình… rảnh hơn nữa.

Lục Trúc hít sâu một hơi, âm thầm nhìn sang phía Giang Thư bên cạnh. Vừa quay đầu, lập tức chạm phải ánh mắt sắc như dao của cô nàng.

Thật sự là ánh mắt có thể giết người luôn đấy.

“Hello~ Giang Thư học tỷ! Em là Giả Như của khoa Luật, chị cũng có thể gọi em là Tiểu Như. Rất mong được chị chỉ giáo!”

Ai cơ? Giả Như? Thì ra họ của Tiểu Như là “Giả” à?

Giang Thư từ từ dời ánh mắt đi, dừng lại ở bàn tay mà Tiểu Như đang đưa ra.

Đáng sợ thật. Lục Trúc thậm chí còn tưởng tượng được cảnh tiếp theo—Giang Thư rút ra một con dao lớn, tay vung lên, chém một phát… là bàn tay kia rơi xuống.

“Chào em…” – Giang Thư bắt tay, chỉ là hơi mạnh tay một chút.

Lục Trúc có thể nhìn thấy rõ biểu cảm của Tiểu Như bắt đầu… vặn vẹo, dù cậu rất đồng cảm với cô ấy, nhưng tuyệt đối không ra tay giúp.

Giỡn sao! Giang Thư vừa mới dời sự chú ý đi, ai dám rảnh rỗi mà kéo sự chiến đấu của cô ấy trở lại nữa chứ?

【Không liên quan tới tôi】

Tiểu Như giật nhẹ khóe miệng, gượng gạo cười:

“Ờm, học tỷ Giang Thư?”

Giang Thư như vừa hoàn hồn lại, ngẩn người nhìn hai bàn tay đang nắm nhau, chính xác hơn là bàn tay cô đang siết chặt của đối phương.

“Phải rồi…”

【Xin lỗi】

Lẽ ra cô nên nói ba chữ ấy, nhưng không hiểu sao… lại không muốn nữa.

Phải rồi, hình như cô lúc nào cũng là người nói xin lỗi, giống như Lục Trúc từng nói, rõ ràng cô chẳng làm gì sai cả.

Lỡ siết tay hơi mạnh một chút, vậy là sai sao?

Cô chỉ muốn lấy nhiệt tình tương đương để đáp lại sự thân thiết của đàn em mà thôi, tuyệt đối không có lỗi!

Mọi người đều là bậc thầy ngụy biện.

Giang Thư hít sâu một hơi, ổn định lại suy nghĩ, sau một lúc mới thản nhiên mở miệng:

“Chào em, chị là Giang Thư, học viện Mỹ thuật.”

Một lời tự giới thiệu ngắn gọn, đây là lần đầu tiên của Giang Thư.

Tất nhiên, Tiểu Như chẳng quan tâm đây là lần thứ mấy, cô chỉ quan tâm đến việc “hóng biến”.

Tiểu Như kéo một cái ghế, đặt trước mặt Giang Thư:

“Học tỷ, ngồi đi! Đừng cứ đứng mãi, mỏi chân lắm đó~”

“Cảm ơn em…”

Hồi nãy… có phải thái độ của cô hơi tệ không nhỉ?

Đang nghĩ ngợi thì Tiểu Như đã dí sát mặt lại, hai tay chống cằm, mắt lấp lánh sáng:

“Nè nè~ Học tỷ, hôm nay là mùng Một Tết, đến bệnh viện có thật là không sao chứ?”

“Không sao cả, mẹ chị đồng ý rồi.”

“Ò~ Vậy thì dì cũng dễ tính thật đó! Dù gì mùng Một mà tới bệnh viện cũng chẳng phải điều may mắn gì cho cam.”

“Cũng không đến mức vậy, nhà chị… không tin mấy chuyện này.”

“Ể? Vậy chẳng phải Tết nhà chị giống như ngày thường à? Như vậy thì chán chết~!”

Tính cách quá mức thân thiện khiến Giang Thư có hơi không ứng phó nổi, nhíu mày khẽ nói:

“Cũng không hẳn giống như ngày thường.”

“Ồ? Vậy ngày thường chị hay làm gì thế?”

Lại đổi đề tài nữa rồi, tư duy của Tiểu Như đúng là bay nhảy quá mức, người bình thường chắc chắn không theo nổi.

Nhưng Giang Thư thì khác.

Bay nhảy? Không tồn tại đâu. Chỉ cần cô hiểu câu hỏi, là trả lời được.

Tư duy đơn giản, chẳng chút vòng vo.

Giang Thư nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, rồi nghiêm túc đáp lại:

“Có lẽ… là vẽ tranh?”

Hỏi gì đáp nấy. Chỉ cần cô sẵn lòng trả lời, thì chẳng điều gì có thể trói buộc được tư duy của cô.

【Sức mạnh của sự chân thành】

“Có lẽ là vẽ tranh? Ồ đúng rồi, chị học mỹ thuật mà. Nhưng chẳng lẽ suốt ngày chỉ vẽ tranh thôi sao?”

Tiểu Như không cam lòng, thứ cô muốn moi ra là mấy tin hot chứ không phải mấy thông tin khô khốc kiểu này.

Tiểu Như bỗng ghé sát lại một chút, hạ giọng nói:

“Học tỷ à, chị nổi tiếng như vậy, bình thường chắc phải có rất nhiều người vây quanh chứ?”

Ngoài dự đoán, Giang Thư lắc đầu:

“Không có đâu.”

“Ể? Tại sao vậy?”

“Chị không rõ nữa, có thể… là do chị phá vỡ bầu không khí chăng?”

“Không thể nào! Em nghe nói học tỷ rất được lòng mọi người, dịu dàng, chu đáo, thân thiện, sao có thể phá vỡ bầu không khí được chứ?”

Giang Thư chớp chớp mắt, đôi mắt trong veo, ngây thơ một cách kỳ lạ:

“Vậy em nghĩ tại sao mọi người lại tránh xa chị?”

Chuyện này thì…

Tiểu Như giật nhẹ khóe miệng. Thật lòng mà nói, câu hỏi này khá khó. Nếu Giang Thư là kiểu lạnh lùng như Trần Nguyên Nguyên thì còn dễ nói.

Nhưng Giang Thư và Trần Nguyên Nguyên rõ ràng không cùng một phong cách. Tiểu Như lại không hiểu rõ về cô, nên chẳng dám kết luận lung tung.

Không vội phán xét trước khi biết sự thật — đó là nguyên tắc cơ bản của một người hóng chuyện chuyên nghiệp.

“Bạn Tiểu Như?”

“Dạ?”

“Quả nhiên, chị là người phá bầu không khí mà…” – Giang Thư cúi đầu, vẻ mặt thoáng vẻ u sầu, kết hợp với khí chất dịu dàng của cô, khiến người ta không khỏi xót xa.

Khoảnh khắc ấy, Tiểu Như dường như đã hiểu vì sao nhân vật “bạch liên hoa” trong phim ảnh lại khiến người ta không tài nào kháng cự nổi.

Bản năng muốn che chở và chiếm lấy đang lặng lẽ trỗi dậy.

Tiểu Như ấp úng một hồi, đầu óc có phần rối loạn:

“Cái đó… học tỷ, không phải vậy đâu, em chỉ là… đúng rồi, chỉ đang suy nghĩ thôi!”

“Thật không? Vậy em nghĩ nguyên nhân là gì?”

“Ờ… ờm… biết đâu bên cạnh chị có người kiểu như… vệ sĩ chẳng hạn?”