"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 91

“Vậy rốt cuộc là vì sao lại xảy ra tình trạng này?” – Lục Trúc hỏi ra vấn đề mà mình băn khoăn nhất.

Thế nhưng…

Im lặng. Một khoảng lặng kéo dài, bác sĩ Trần lặng lẽ dời mắt đi chỗ khác.

Hiểu rồi, hiểu rồi, ngay cả chị ấy cũng không biết chứ gì?

“Khụ khụ! Bệnh lý tinh thần vốn đã phức tạp sẵn rồi, không thì sao người ta lại phải định kỳ hội chẩn chứ?”

“À, đúng đúng đúng.”

“...Thôi bỏ đi, nói cho cậu nghe cậu cũng chẳng hiểu nổi. Tóm lại tôi chỉ có một câu thôi: hợp tác, hợp tác, hợp tác. Hiểu chưa?”

Lục Trúc có hơi bất lực, hai chữ đó mà lặp đi lặp lại ba lần, anh có điếc đâu chứ.

Chỉ là… bảo anh hợp tác, nhưng lại không nói rõ phải hợp tác như thế nào, chuyện này thật sự khiến người ta lo lắng.

Lỡ như bảo anh làm gì đó vượt quá giới hạn chịu đựng thì sao?

Với trạng thái hiện giờ của Giang Thư, có khi một ngày nào đó anh bị trói thẳng lên giường cũng chẳng phải chuyện gì kỳ quặc.

Đến lúc đó, cái gọi là “hợp tác” e rằng chỉ còn là sự dung túng một chiều mà thôi.

Mà dung túng một chiều… liệu có thật sự giải quyết được vấn đề?

“Bác sĩ Trần, chị nói thật đi, chị thật sự có nắm chắc được bệnh tình của học tỷ không?”

Lại thêm một thoáng trầm mặc, bác sĩ Trần lắc đầu: “Không. Nói thật, tình hình bây giờ có chút vượt ngoài dự đoán của tôi.”

“Vậy… nếu như… nếu như có thể khiến hai nhân cách thống nhất về nhận thức và quan điểm, thì sẽ thế nào?”

Vẻ mặt bác sĩ Trần thoáng biến đổi, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Không lẽ… gây nghi ngờ rồi?

Lục Trúc âm thầm nuốt nước bọt, trong lòng bắt đầu có chút căng thẳng.

Nhưng hóa ra những lo lắng ấy đều là thừa thãi.

Bác sĩ Trần nhướng mày lên: “Không ngờ tư duy của cậu lại khá cởi mở, không tệ, không tệ, tôi rất đánh giá cao điểm này ở cậu.”

Hoàn toàn không có ý nghĩ rằng đây không phải tình huống ngẫu nhiên, thậm chí... còn có hơi tự luyến nữa cơ.

“Có điều là…” – vừa nói vừa thở dài, bác sĩ Trần khẽ nhíu mày – “Với tình hình hiện giờ của Tiểu Thư, e là không còn thích hợp với phương pháp này nữa rồi.”

Ánh mắt chị ấy từ từ dời đến, Lục Trúc có cảm giác mình lại bị khóa chặt vào tầm ngắm.

Áp lực thật sự rất lớn.

“Tiểu Thư bây giờ ấy, hình như cả hai nhân cách đều rất vừa ý cậu, nói vậy thì... tư tưởng của hai người họ chẳng phải đã thống nhất rồi sao? Chậc chậc chậc, tôi cũng bắt đầu thấy hứng thú với cậu rồi đấy.”

Rợn cả tóc gáy.

Lục Trúc suýt chút nữa bật dậy khỏi giường.

Đây không phải là chuyện có thể đùa được đâu! Nếu để ai đó biết, mạng nhỏ của anh coi như xong đời!

Cốc cốc cốc —

Cửa phòng bệnh bất chợt vang lên tiếng gõ, Giang Thư ló đầu vào, giọng nói rụt rè vang lên:

“Ờm... bác sĩ Trần, có mấy đồng chí cảnh sát đến ạ.”

Bầu không khí quái gở lập tức bị phá vỡ, Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm, nhịn đau chống người ngồi dậy.

Cảnh sát đã đến điều tra, bác sĩ Trần cũng chẳng còn lý do gì để nán lại thêm, những lời cần nói thì cũng nói rồi.

Chỉ là... hình như Giang Thư lại không có ý định rời đi thì phải?

Bác sĩ Trần suy nghĩ một chút, kéo Giang Thư sang một bên thì thầm vài câu, sau đó giơ tay làm động tác “cố lên” rồi quay người rời khỏi.

Đi rồi... mà Giang Thư vẫn còn ở lại...

Lục Trúc nhìn mà không hiểu nổi, cứ có cảm giác bác sĩ Trần như đang âm thầm đào hố cho anh vậy.

“Anh là Lục Trúc phải không?”

Còn chưa kịp nghĩ sâu thêm, chú cảnh sát đứng trước mặt đã lên tiếng ngắt mạch suy nghĩ.

Lục Trúc gật đầu: “Là tôi.”

“Vâng, lần này chúng tôi tới là để tìm hiểu về những gì đã xảy ra vào tối hôm qua.”

“Được ạ.”

“Cảm ơn sự phối hợp của anh. Vậy xin hỏi, vì mục đích gì mà anh đã vào nhà của cô An Ninh?”

Câu hỏi hay đấy.

Nếu anh đoán không lầm, bên phía An Ninh chắc hẳn đã tự bào chữa cho mình rồi nhỉ?

Nhưng mà... như thế thì sao?

Lục Trúc rất bình tĩnh, chậm rãi mở miệng: “Tôi đến để nói chuyện với cô ta.”

“Nói về chuyện gì?”

“Nói về việc rốt cuộc cô ta nhìn nhận con gái ruột của mình như thế nào.” – Trong mắt Lục Trúc hiện lên tia giận dữ.

Một nửa là diễn, một nửa là thật, không cố ý giấu giếm chính là cách tốt nhất để rửa sạch mọi nghi ngờ.

Nhưng mà...

Giang Thư vẫn còn ở đây mà! Biểu hiện của Lục Trúc, trong mắt cô, chẳng khác gì đang nói to lên: [Tôi không cho phép người con gái tôi thích phải chịu uất ức!]

Cái kiểu cảm xúc vừa ngốc nghếch lại vừa ấm áp ấy...

Đáng ghét quá đi mất!

Tại sao?

Tại sao người được thiên vị lại không phải là cô?

Trần Nguyên Nguyên...

Trong ánh mắt của Giang Thư thoáng lóe lên tia ghen tỵ, thân thể cũng vô thức bước thêm vài bước về phía Lục Trúc.

Im lặng—

“Học tỷ?”

“...Hả?” – Giang Thư giật mình bừng tỉnh, thấy ánh mắt của mọi người trong phòng đều dồn hết lên người mình, mặt cô lập tức đỏ bừng như bị lửa đốt.

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”

Hình như lại làm sai chuyện gì rồi.

Giang Thư cúi đầu, mím chặt đôi môi mỏng, cảm xúc tụt dốc thấy rõ.

“Sao lại xin lỗi? Em có làm gì sai đâu.”

Ể?

Giang Thư từ từ ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt bình tĩnh như mặt nước của Lục Trúc.

[Vậy là... anh ấy đang an ủi mình sao?]

Nhưng cũng không hoàn toàn là như vậy.

Lục Trúc lo cô làm chuyện gì đó mất kiểm soát, nhất là khi trong phòng còn có cảnh sát.

Tất nhiên, quan trọng nhất là... mỗi lần Giang Thư căng thẳng đều vô thức nép sau lưng người khác, hoặc nắm lấy thứ gì đó để giảm bớt lo lắng.

Mà bên cạnh cô bây giờ, chính là bờ vai bị thương của Lục Trúc.

Vậy nên, bất luận là vì tự bảo vệ mình, hay vì lo cho Giang Thư, cuối cùng anh vẫn lựa chọn mở miệng an ủi.

Lục Trúc thở dài: “Học tỷ, em không cần quá căng thẳng đâu, chuyện này em đâu có dính líu gì vào.”

“Ờ... ờ, vậy... hai người cứ tiếp tục.”

Lục Trúc thở phào, gật đầu với cảnh sát ra hiệu có thể tiếp tục rồi.

Nhờ có đoạn xen ngang của Giang Thư, nét mặt chú cảnh sát cũng giãn ra ít nhiều.

Cái cảm giác oán niệm vì phải tăng ca giữa Tết cũng vơi đi không ít.

Mọi việc đều đang tiến triển suôn sẻ.

Cho đến khi chú cảnh sát hỏi một câu—

“Anh và cô Trần Nguyên Nguyên – một trong những người liên quan, có quan hệ gì với nhau?”

Biểu cảm của Lục Trúc vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã như có vạn mã cuồng phong gào thét chạy ngang qua.

Chết thật! Sao lại hỏi câu này lúc Giang Thư còn ở đây cơ chứ!?

Biết trả lời sao giờ?

Nói là bạn bình thường? Vậy thì chú cảnh sát cũng phải tin chứ, ai mà có bạn bình thường đến mức sẵn sàng liều cả mạng sống vì nhau như thế?

Nói là bạn gái? Mức độ tin cậy là cao nhất, nhưng vấn đề là... nếu Giang Thư nghe xong thì có hóa đen lần nữa không đây?

[Chết chắc rồi.]

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ...

Lục Trúc nuốt khan một cái, “Tôi với cô ấy... là...”

“Em nói rồi mà, bọn họ đến đây rồi, chị còn mất công chạy thêm một chuyến làm gì nữa?”

Phúc tinh! Là phúc tinh nhỏ của anh!

Ngay giây sau, miệng của Tiểu Như đã bị bịt lại.

Trần Nguyên Nguyên cố nhịn, phải ra sức nhủ lòng: không được ra tay, không được đánh con nít. “Nói lớn như vậy làm gì? Không thấy người ta đang làm nhiệm vụ à?”

“Ô ô ô, không… có… cố ý…”

Trần Nguyên Nguyên bất lực thở dài: “Xin lỗi, con bé hơi vô tư, ở nhà được chiều quen rồi.”

Chú cảnh sát phất tay: “Không sao, không ảnh hưởng gì cả. Đúng lúc, chúng tôi cũng có vài câu muốn hỏi cô.”

Tình hình... hình như lại đang chuyển biến theo hướng xấu đi thì phải.

Chưa nói đến việc vì sao Trần Nguyên Nguyên quay lại, chỉ riêng câu hỏi sắp tới đây thôi…

Chắc vẫn là câu đó chứ gì?

“Xin hỏi cô và anh Lục Trúc đây có quan hệ như thế nào?”

Quả nhiên, ha ha ha… tiêu đời rồi...

Ầm ầm ầm —