"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 80

Nam Cung Hướng Vãn suýt khóc thật rồi, đây là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm từ khi biết nhận thức đến giờ, cô rơi nước mắt.

Không ngờ, lại là vì một lý do thế này.

Nam Cung Hướng Vãn bất chợt cảm thấy lạc lối với cuộc đời, thậm chí như thể đang nhìn thấy cả đời mình thoáng qua trong giây lát.

Cô đã sống thế nào suốt quãng thời gian qua?

Từ nhỏ đến lớn, cô phải chịu đựng sự giáo dục nghiêm khắc nhất, chẳng có chút thời gian rảnh rỗi để vui chơi, càng đừng nói đến sở thích hay đam mê cá nhân.

Mẹ cô lúc nào cũng là bộ mặt lạnh băng, dù cô giành được bao nhiêu giải thưởng, cuối cùng chỉ đổi lại một câu:

— “Rõ ràng con có thể làm tốt hơn.”

Cha cũng chẳng khác là bao, chỉ quan tâm đến sự phát triển của công ty. Cô từng nghĩ có anh trai thì cuộc sống sẽ đỡ hơn phần nào.

Nhưng số phận cứ như thích trêu đùa cô vậy. Chỉ vì cô có năng lực vượt trội hơn anh trai, lại bị anh gán cho cái mác “được thiên vị”.

Một gia đình, cuối cùng trở nên chẳng khác gì người dưng nước lã.

Vì thế, cô muốn tự nắm lấy vận mệnh của chính mình. Chỉ có quyền lực và địa vị đủ lớn mới giúp cô không bị trói buộc bởi cái nơi đáng buồn ấy.

Thế nhưng giờ đây, tất cả đều chẳng còn quan trọng nữa. Nam Cung Hướng Vãn cảm thấy mệt mỏi rồi.

“Ê ê ê, tự dưng emo cái quái gì vậy hả?” — Giọng Lục Trúc đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Ý thức kéo về thực tại, Nam Cung Hướng Vãn mới phát hiện Lục Trúc đã buông tay khỏi cô, tự mình ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

“Cậu chẳng hiểu gì cả.”

Trên đỉnh đầu Lục Trúc như thể xuất hiện một dấu chấm hỏi lớn. Hiểu cái gì chứ? Anh việc gì phải hiểu?

Hợp tác thôi mà, liên quan gì đến mấy chuyện cảm xúc lằng nhằng đó?

Lục Trúc bực mình bĩu môi: “Tôi chẳng muốn hiểu chuyện của cậu đâu. Nhanh lên, nói chuyện chính đi.”

Nam Cung Hướng Vãn lườm anh một cái, ánh mắt uể oải như sắp tan biến, cười khẩy:

“Hừ.”

Vút——

Lục Trúc không muốn nhịn nữa, cau mày nói:

“Nếu sống thấy mệt mỏi quá, thì cậu có thể leo lên tầng thượng, chọn cái cửa sổ nào đó mà nhảy xuống. Nhưng mà tôi nói thật, người thực sự tuyệt vọng với cuộc đời sẽ không ngồi đây than thở kiểu này đâu.”

Nam Cung Hướng Vãn chẳng chịu lép vế: “Cậu lấy quyền gì mà tự ý phán đoán tâm trạng tôi?”

Quyền gì á?

Chỉ vì anh từng chết rồi đấy! Mà đâu chỉ một hai lần!

Cảm giác sinh mạng rời bỏ cơ thể, sự tuyệt vọng khi không còn nhìn thấy chút hy vọng nào… ai hiểu rõ hơn anh chứ?

Lục Trúc hít sâu một hơi, đứng phắt dậy, sải bước đến bên Nam Cung Hướng Vãn, rồi…

Bộp—bộp—bộp—

“Đã biết ghét người ta đoán bừa lòng mình, thì tại sao lại cho rằng tôi chỉ nói suông?”

“……” (Nghiến răng, siết chặt tay)

Bộp—bộp—bộp—

“Loại người như cậu, chỉ vì cuộc sống không thỏa mãn bản thân, rồi tự chuốc lấy suy nghĩ tiêu cực thôi.”

“……” (Nghiến răng, nắm tay buông ra)

Bộp—bộp—bộp—

“Tính cách cậu chẳng phải rất chướng sao? Sao không phản kháng đi hả? Thật đáng thất vọng! Cậu từng chứng kiến tuyệt vọng thực sự chưa? Chưa thì đừng có mà lảm nhảm nữa! Mau xin lỗi vì đã xúc phạm đến quá khứ của tôi!”

“……”

Bộp—bộp—bộp—

...

Đánh mỏi tay rồi, Lục Trúc dừng lại, tiện tay đẩy Nam Cung Hướng Vãn sang một bên, lau mồ hôi trên trán.

Coi như phát tiết được chút uất ức trong lòng.

Nhưng rất nhanh sau đó, anh phát hiện ra điều bất thường.

Nam Cung Hướng Vãn lần này lại chẳng hề phản ứng gì, hoàn toàn khác với lần trước, khi còn cố đạp anh một cái.

Ngoan ngoãn bất ngờ luôn, bây giờ nằm im re.

Não cháy thật rồi à?

Lục Trúc bĩu môi, chẳng buồn quan tâm, tiếp tục:

“Giờ thì nói chuyện hợp tác đi. Điều kiện tôi đã nêu rồi.”

Nam Cung Hướng Vãn không đáp lời.

Lục Trúc cũng mặc kệ, tiếp tục nói, chẳng muốn phí thời gian nữa.

Chút nữa, không chừng Giang Thư hoặc Trần Nguyên Nguyên sẽ đi tìm anh.

Nếu bị phát hiện mất tích, để họ làm mấy trò gì cực đoan thì rắc rối to.

“Không nói thì thôi, cậu có quyền giữ im lặng, nghe tôi nói là được.”

...

Năm phút sau, Lục Trúc cuối cùng cũng nói xong kế hoạch, nhìn chằm chằm Nam Cung Hướng Vãn, chờ phản ứng.

Thế nhưng… cô vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp, bất động.

Lục Trúc bắt đầu thấy sai sai, thử gọi mấy tiếng:

“Này? Này! Ê, có nghe tôi nói không đấy?”

Không có động tĩnh.

Lục Trúc bước đến gần, lật người cô lại kiểm tra.

“Ngất rồi?” — Lục Trúc đơ người, đây là tình huống lần đầu anh gặp.

Sao lại thế được?

Lục Trúc cau mày, bực bội vò đầu.

Muốn triển khai kế hoạch này, Nam Cung Hướng Vãn là quân cờ tốt nhất, không thể bỏ lỡ.

Một mũi tên trúng nhiều đích như vậy, sao anh có thể dễ dàng từ bỏ chứ? Huống chi, đây cũng là cách tốt nhất để cho cô ta nếm mùi khổ sở.

Phù——

“Chậc! Phiền phức thật!” — Lục Trúc sờ trán cô.

Lại bắt đầu sốt lên rồi, anh thở dài, đành phải tạm thời nhượng bộ.

Nhưng trước hết, cần tìm cách đẩy Giang Thư và Trần Nguyên Nguyên đi chỗ khác.

【Bé con: Học tỷ, giúp em một việc được không?】

【Giang Thư: Việc gì? Cứ nói đi!】

【Bé con: Nếu chị Tần Lan quay lại, giúp em trông chừng chị ấy, em nhức đầu quá, phải nghỉ một lát.】

【Giang Thư: Được, yên tâm đi bé con, mẹ cũng quay về rồi, tụi chị sẽ trông chừng chị ấy.】

Ổn rồi, xử lý xong một người.

Lục Trúc bắt đầu nhắn cho Trần Nguyên Nguyên.

【Lục Trúc: Online không?】

【Trần Nguyên Nguyên: Chỉ cần là anh nhắn, lúc nào em cũng online.】

Đầu hơi đau rồi, Lục Trúc day day trán, không để tâm lắm, chuyện này càng giải quyết sớm càng tốt.

【Lục Trúc: Tối nay mấy giờ em qua?】

【Trần Nguyên Nguyên: Sao thế? Không chờ nổi nữa à? Giờ em qua luôn cũng được.】

【Lục Trúc: Không, anh chỉ muốn nhắn trước, em có thể đến muộn chút không? Anh muốn nghỉ thêm một lát.】

【Trần Nguyên Nguyên: ……】

【Trần Nguyên Nguyên: Được thôi, nhưng tối nay đừng hòng ngủ.】

Có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cô ấy đang cố kiềm lửa giận rồi.

Lục Trúc thở dài, quay đầu nhìn Nam Cung Hướng Vãn.

Lại phải chăm sóc lần nữa… Lần này, cô ta hết đường từ chối rồi.

Ngoan ngoãn trở thành quân cờ của anh đi!

...

Cảm giác quen thuộc, Nam Cung Hướng Vãn khẽ động đậy, ý thức dần dần trở lại.

Sao cô lại nằm ở đây nhỉ?

Nhớ ra rồi, là Lục Trúc đến tìm cô bàn chuyện gì đó… nhưng cô chẳng nghe lọt chữ nào, trong đầu toàn vang vọng những lời anh nói lúc đánh mông cô.

Rồi sao nữa?

Chẳng có gì nữa cả, ký ức ngừng lại tại đó.

Đầu nặng trĩu, không chỉ vì sốt, hình như có gì đó đang đè lên.

Nam Cung Hướng Vãn giơ tay lên sờ thử — là một chiếc khăn ướt.

Một cảm giác chẳng lành trào lên, cô mở mắt ra.

Tư thế quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, tư thế quen thuộc… Nam Cung Hướng Vãn sẽ không mắc sai lầm như lần trước nữa.

“Cậu vẫn chưa đi à?” — Cô thở dài một hơi.

“Cậu còn chưa đồng ý chuyện của tôi, sao tôi đi được?”

“Vậy… có thể nói lại lần nữa không? Vừa nãy tôi không nghe rõ.”

Lục Trúc chậc lưỡi, lặp lại lần nữa.

Nghe xong, Nam Cung Hướng Vãn vẫn im lặng, nhưng lần này, cô rất tỉnh táo.

“Cậu làm như vậy, không sợ họ sẽ làm ra chuyện gì sao?”

“Tôi có tính toán của riêng mình, không cần cậu lo.”

Nam Cung Hướng Vãn im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ đáp:

“Được, tôi đồng ý.”

Lục Trúc hài lòng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Nè.” — Nam Cung Hướng Vãn đột nhiên gọi anh lại.

Lục Trúc nghiêng đầu khó hiểu: “Còn chuyện gì nữa sao?”

“Tôi… phải làm thế nào mới cảm thấy cuộc sống này đủ đầy một chút?”