"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 81

Câu hỏi của Nam Cung Hướng Vãn khá là hóc búa, Lục Trúc cũng không biết cô đang trống trải vì điều gì.

Thật phiền toái.

Lục Trúc khẽ thở dài, sự thiếu kiên nhẫn gần như viết rõ lên mặt:

"Không biết. Chuyện kiểu này, tự cô hỏi mình đi."

"Vậy... nếu như cố gắng mà vẫn không giành được thì sao?"

"Cô ngốc à? Với tư cách là một tổng giám đốc, dù chỉ là tạm quyền thôi, cô cũng hiểu chứ? Nếu như chi phí bỏ ra vượt quá giá trị nhận được, vậy thì tại sao không kịp thời cắt lỗ, dứt khoát từ bỏ?"

Nam Cung Hướng Vãn im lặng, lặng lẽ nhìn bóng lưng Lục Trúc rời đi.

Cách mỗi người nhìn nhận giá trị, đều không giống nhau.

Vậy thì trong lòng những người phụ nữ ấy, Lục Trúc rốt cuộc là một món hàng có giá trị như thế nào?

"Bỏ cuộc sao..." Nam Cung Hướng Vãn lẩm bẩm, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

...

Trong hành lang không có ai, Lục Trúc ung dung trở về phòng mình. Về chuyện camera giám sát, anh không lo lắng mấy—ai lại rảnh rỗi đến mức đi xem mấy thứ đó chứ?

Việc tốn công phí sức như vậy, không ai có hứng làm đâu.

Lục Trúc duỗi người một cái, nằm dài trên giường, cửa phòng anh không đóng hẳn, cố ý chừa lại một khe nhỏ—chỉ chờ Trần Nguyên Nguyên xuất hiện.

Đã đến lúc cần thăm dò một chút rồi.

Lục Trúc đợi rất lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.

Không động đậy, cứ nằm im như vậy...

Rầm—

Một túi gì đó đập thẳng lên người Lục Trúc, khiến anh không thể không ngồi dậy.

Trần Nguyên Nguyên bĩu môi:

"Cho anh đấy, ăn chút gì đi."

Thì ra là bữa tối. Lục Trúc cũng không khách sáo nữa, ngồi dậy bắt đầu ăn luôn.

"Đầu còn đau không?"

"Ổn rồi, không đau lắm nữa."

"Thế thì tốt. Hamburger đủ không? Không đủ em đi mua thêm."

Lục Trúc nhướng mày, vừa nhai vừa nói lúng búng:

"Không ngờ em cũng biết quan tâm người khác đấy."

"Em từng nói rồi mà, em mới là người phù hợp nhất với anh." Trần Nguyên Nguyên cười ý vị sâu xa.

Vậy nên, cô đang muốn nhấn mạnh rằng: bản thân có tính cách mạnh mẽ, nhưng cũng không thiếu sự dịu dàng?

Ừm, nói một cách đơn giản, là kiểu "chiến binh toàn diện"—không nổi bật ở mặt nào, nhưng cũng chẳng yếu ở đâu.

Lục Trúc nhún vai, không đáp lại, chỉ tiếp tục ăn uống cho no bụng.

Trần Nguyên Nguyên chậm rãi tiến lại gần. Lục Trúc cảm nhận được, nhưng cũng không có ý định tránh né.

Không cần tránh, mà cũng chẳng tránh được. Phòng có từng ấy diện tích, anh trốn đi đâu?

"Ăn no chưa? Có cần em đi mua thêm không?"

Lục Trúc tiện tay lau miệng:

"Không cần, đủ rồi. Buổi tối ăn đồ nhiều calo thế này, không tốt đâu."

"Ồ? Ý anh là không hài lòng với bữa tối em mang đến à?"

"Không, rất hài lòng. Nói thật thì, chỉ cần có gì để ăn là được, anh không kén chọn đâu."

Trần Nguyên Nguyên hừ một tiếng, khoanh tay trước ngực:

"Đừng có giả vờ. Anh có biết em đến đây để làm gì không?"

Lục Trúc lặng lẽ nhìn thẳng cô:

"Thể hiện sự tự tin mạnh mẽ của em, rồi sau đó nuốt chửng anh?"

"Trong đầu anh ngoài mấy chuyện đó ra, không còn gì khác à?"

"Không, là do mấy người bọn em biểu hiện như vậy, khiến anh chẳng thể nghĩ đến chuyện gì khác."

Trần Nguyên Nguyên thở hắt ra, tay bóp mặt Lục Trúc:

"Thôi được rồi, cũng là một trong những mục đích đấy. Nhưng chuyện đó để sau đi, vừa ăn xong mà vận động thì không tốt."

Sao lại bắt chước giọng điệu của anh nữa chứ?

"Vậy bây giờ làm gì?"

"Làm gì à? Anh không muốn hỏi em cái gì sao?"

Khóe miệng Lục Trúc co giật:

"Đến cả chuyện đó em cũng nhận ra à?"

Trần Nguyên Nguyên khẽ cười:

"So với lúc mới gặp anh, đầu óc anh bây giờ có vẻ không được linh hoạt lắm đâu. Lúc ở đồn cảnh sát, suy nghĩ của anh viết hết lên mặt rồi."

Thật xin lỗi nhé, may mà lúc đó Giang Thư đứng phía sau, không nhìn thấy...

Lục Trúc âm thầm lè lưỡi, dang tay ngả người nằm xuống.

Hành động này khiến Trần Nguyên Nguyên hơi bất ngờ, cô còn tưởng anh sẽ sốt ruột hỏi ngay cơ đấy.

"Không hỏi à?"

"Hỏi rồi, em có trả lời không?"

"Không chắc."

"Vậy thì thôi. Đã bị đối phương biết rõ mục đích rồi, mà còn cố gắng hỏi lại lần nữa thì chỉ tổ dư thừa thôi."

Lục Trúc bắt đầu buông xuôi, nằm dài một cách thoải mái.

Nhưng mà...

"Anh có vẻ tiếp nhận chuyện này nhanh một cách bất thường đấy." Trần Nguyên Nguyên nằm nghiêng bên cạnh, ngón tay khẽ chạm lên ngực anh.

"Nhanh à? Không không không, chỉ là..."

Anh nghiêng đầu sang nhìn cô, "Ha, anh buông xuôi rồi."

"Ồ? Tự nguyện đầu hàng rồi sao? Thế thì càng tốt, sau này cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh em là được."

Lục Trúc im lặng một lúc, rồi thở dài:

"Thật kỳ lạ... rõ ràng ở dòng thời gian này, chúng ta không có tiếp xúc gì nhiều."

"Nhưng ở trước đó, anh đã làm với em không ít chuyện rồi còn gì?"

Cuối cùng cũng buột miệng thốt ra.

Lục Trúc nhìn sâu vào mắt Trần Nguyên Nguyên:

"Xem ra [hắn ta] đã nói với em không ít chuyện rồi nhỉ?"

Trần Nguyên Nguyên mỉm cười nhàn nhạt:

"Đương nhiên rồi, hẳn hoi một tờ giấy đầy chữ đấy."

Ra là thông tin được truyền qua giấy?

"Vậy em đã từng gặp [hắn ta] chưa?"

"Đương nhiên là gặp rồi."

"Nói dối. Rõ ràng em bảo là giấy viết cho em mà."

Trần Nguyên Nguyên ghé sát tai Lục Trúc, hơi thở như tơ:

"Chỉ cần anh chọn em, chẳng phải chính là gặp rồi sao?"

Câu này khiến Lục Trúc cứng họng không đáp được.

Chuẩn, nếu anh chọn Trần Nguyên Nguyên, tương lai sẽ dần tiến về phía cái [Lục Trúc] từng giúp cô. Mà một khi đã trở thành [hắn], thì chẳng khác nào đã "gặp".

Không sai, lý lẽ vòng vo, nhưng không chệch.

Lục Trúc quay đầu đi, cảm giác hơi ẩm nóng phả vào tai khiến anh thấy ngứa ngáy.

"Nói thật nhé, anh không muốn bước theo một quỹ đạo đã được vạch sẵn để đi tới tương lai."

Chát—

Một cái tát giáng xuống, Lục Trúc theo phản xạ co người lại, nhưng nhanh chóng bị Trần Nguyên Nguyên đè xuống.

"Anh đang định từ chối em đấy à?" Giọng Trần Nguyên Nguyên lạnh tanh.

"Anh..."

"Câm miệng! Đồ đàn ông thối tha! Em không muốn nghe anh cãi lý!"

"..."

Hết cách rồi, đàm phán thất bại.

Lục Trúc bất lực thở dài, lặng lẽ trùm chăn lên đầu.

Nhưng ngay giây sau đó, anh cảm thấy có người chui vào trong chăn.

Trần Nguyên Nguyên ló đầu ra, mái tóc dài màu vàng óng ả xõa xuống xương quai xanh của anh, khoảng cách giữa hai người chưa tới mười phân.

Trần Nguyên Nguyên thản nhiên nói:

"Anh chạy không thoát đâu."

Cũng chính lúc đó, Lục Trúc chợt chú ý đến sợi dây chuyền trên cổ cô.

Ấn tượng của anh là Trần Nguyên Nguyên hiếm khi đeo mấy thứ phụ kiện nhỏ nhặt như thế này.

Chuyện này thì cả ba cô gái đều giống nhau—chẳng cần đến những món trang sức dư thừa, họ vẫn đủ khí chất để áp đảo mọi thứ.

Dù vậy, Lục Trúc cũng không nghĩ nhiều. Con gái đeo dây chuyền, có gì kỳ lạ đâu.

Nói thực lòng thì, Trần Nguyên Nguyên đeo vào nhìn cũng rất đẹp. Tất nhiên, chỉ có góc nhìn của anh mới thấy rõ được thế này.

Miễn không phải vòng cổ, còng tay, hay xiềng chân là được!

Vòng cổ à...?

Lục Trúc khẽ tưởng tượng ra một chút, rồi lặng lẽ dời mắt đi.

"Hửm? Anh đang nghĩ gì thế?" Ánh mắt Trần Nguyên Nguyên tràn đầy trêu chọc.

Khóe miệng Lục Trúc giật giật:

"Không nghĩ gì cả."

Chát—

"Anh còn dám nói dối? Mặt anh đỏ lên rồi kìa. Hơn nữa... cơ thể anh thành thật hơn cái miệng nhiều đấy."

"Hả? Không thể nào!" Lục Trúc lập tức phản bác, "Anh kiểm soát rất tốt rồi mà!"

Chát—

Trần Nguyên Nguyên đỏ mặt:

"Ai nói là cái đó chứ! Em nói là ánh mắt! Anh đúng là đang nghĩ mấy thứ không đứng đắn thật!"

Quá xấu hổ, tự mình lộ tẩy mất rồi.

"Nhưng mà... anh có muốn biến những tưởng tượng đó thành hiện thực không?"

Lời thì thầm của ác quỷ.