"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 84

Nửa tiếng sau, Lục Trúc xuống lầu, chuẩn bị đi hội họp với mọi người.

Vừa ra khỏi thang máy, cậu đã trông thấy cảnh tượng căng thẳng ngay trước cửa.

Lục Trúc giật giật mí mắt, linh cảm chẳng lành trỗi dậy. “Bọn họ... đang làm gì vậy?”

Toàn bộ khung cảnh có thể chia thành ba nhóm người.

Một nhóm là Trần Nguyên Nguyên và Giang Thư đang đối đầu ánh mắt với Thượng Quan Tình Vũ trong một trận 1 đấu 2 căng như dây đàn.

Nhóm còn lại là Tiểu Như và Tần Lan, mặt mày vô tư ăn uống, vừa ăn vừa cười như không có chuyện gì.

Nhóm cuối cùng... cũng là Tần Lan, nhưng hành vi hôm nay của cô ta lại có phần kỳ lạ. Lục Trúc không tài nào đoán ra được, chỉ cảm thấy chắc chắn đang toan tính điều gì chẳng tốt lành gì cho cam.

Cậu chầm chậm bước tới, phá vỡ thế giằng co đang diễn ra.

Thấy cậu xuất hiện, ba người đang “đọ mắt” kia đồng loạt quay đầu nhìn về phía cậu.

Thật lòng mà nói, cảnh tượng này... hơi rợn người.

“Đến rồi à?” Trần Nguyên Nguyên lên tiếng, giọng thản nhiên nhưng ánh mắt lại ẩn chứa chút đắc ý. Rõ ràng cô ta đã thành công chen chân vào kế hoạch hôm nay.

Điều đó cũng đồng nghĩa, bên phía Giang Thư chắc chắn sẽ không vui nổi.

Lục Trúc lặng lẽ liếc sang, quả nhiên, ánh mắt mẹ con nhà họ Giang đầy u oán.

Hừ—

“Chúng ta... hôm nay định đi đâu chơi vậy?” Lục Trúc cố gắng chuyển hướng đề tài.

Tiếc là cứng nhắc quá, chẳng có chút hiệu quả nào, không một ai thèm trả lời cậu.

Thôi, cũng được, dù sao mục đích chính đạt được là được rồi.

Giang Thư lặng lẽ bước đến cạnh cậu, bất ngờ ôm lấy cánh tay cậu kéo đi chỗ khác.

Khoảng cách gần đến mức, Lục Trúc ngửi thấy... mùi chua chua — lọ dấm này đổ rồi.

“Anh, với cô ta, đã làm chuyện đó rồi đúng không?” Giang Thư đột ngột lên tiếng, giọng run rẩy.

Không phải là cảm giác đau lòng, mà là cơn giận bị cô đè nén suốt từ trước tới giờ, rốt cuộc cũng sắp bùng lên.

Chuyện này, vốn chẳng thể giấu được. Cũng từng trải qua, Giang Thư chỉ cần nhìn biểu hiện nhỏ của Trần Nguyên Nguyên là đủ đoán ra.

Nhưng mà —

Lục Trúc lại rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra... chắc là vậy.”

Giang Thư khựng lại: “Chắc là?”

Cô đã từng chứng kiến cảnh Trần Nguyên Nguyên thôi miên Tần Lan, lập tức hiểu được ý nghĩa của cái gọi là “chắc là” kia.

“Lúc đó, anh không có ý thức?” Giang Thư lại hỏi một câu.

Lục Trúc gật đầu, vẫn bình thản như nước.

Giang Thư cúi đầu, khiến Lục Trúc không nhìn thấy vẻ mặt cô, giọng khẽ run lên, xoay người lại: “Mẹ, mình... đi thôi.”

“Được rồi, các con, chuẩn bị lên xe nhé.” Thượng Quan Tình Vũ vừa lên tiếng, vừa gọi mấy người còn lại.

Nhân lúc ấy, Giang Thư quay đầu lại, khẽ thì thầm: “Bé con...”

“Hửm?”

“Em sắp nhịn không nổi rồi.”

“Vậy thì đừng nhịn nữa, chuyện gì cũng thế, cứ kìm nén mãi sẽ hỏng mất.”

Giang Thư thở hắt ra, bàn tay đặt lên vai Lục Trúc, nhẹ giọng hỏi: “Vậy... em đánh anh một cái được không?”

“...”

Câu này... khó mà gật đầu cho nổi đấy.

Lục Trúc âm thầm dời ánh nhìn đi.

“Em thực sự... không chịu đựng nổi nữa rồi. Em rất giận, rất không cam tâm... và hận anh tại sao không phản kháng.”

Ánh sáng trong mắt Lục Trúc vụt tắt, cậu khẽ cười, nụ cười nhạt nhòa như tro tàn.

Ha...

Ha ha ha...

Tại sao không phản kháng?

Phản kháng thì có ích gì?

“Anh đương nhiên đã phản kháng rồi... chỉ là không có tác dụng.” Giọng điệu tràn đầy chua xót.

Giang Thư dần dần trấn tĩnh lại, “Cô ta từng có cái năng lực kỳ quái đó từ trước sao?”

“Sao có thể chứ. Nếu trước giờ cô ta có, mấy người đã chẳng còn thấy anh đâu rồi.”

“...Lên xe thôi.”

Lại nhịn xuống rồi. Nhưng Giang Thư chắc chắn không định dễ dàng tha cho con mèo ăn vụng.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trần Nguyên Nguyên đang từ từ bước tới, Giang Thư hít sâu một hơi: “Cô vượt ranh giới rồi.”

Trần Nguyên Nguyên hừ lạnh khinh thường: “Ranh giới? Tôi chưa từng nghe có cái ranh giới nào cả. Huống hồ, chỉ cho cô chuẩn bị sẵn sàng, còn tôi thì không được ra tay? Cái gọi là ‘công bằng’ của cô đúng là nực cười.”

Lại bắt đầu rồi. Lục Trúc thở dài lặng lẽ, dứt khoát bước thẳng lên xe.

Khoảnh khắc tiếp theo, hai bên cửa sau mở ra, Trần Nguyên Nguyên và Giang Thư một trái một phải cùng ngồi vào.

Quả nhiên, là trung tâm của mâu thuẫn, cậu không dễ gì thoát thân được.

Lục Trúc giơ tay chắn ngang tầm nhìn của hai người: “Được rồi, lên xe rồi thì đừng cãi nhau nữa.”

Tiếc là không ai thèm nghe. Thật đau đầu.

Tch!

Lục Trúc dứt khoát mặc kệ, ngả người ra sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Rrrrr...

Một tin nhắn bất ngờ tới đã khiến cục diện thay đổi hoàn toàn, hai cô gái lập tức quay đầu nhìn chằm chằm về phía cậu.

Ánh nhìn sắc lẹm như mũi kim, rõ ràng là muốn cậu đọc tin ngay trước mặt họ.

Lục Trúc bất giác thấy căng thẳng. Lỡ như là tin từ Nam Cung Hướng Vãn, vậy thì kế hoạch của cậu coi như bại lộ.

“Ê, có tin nhắn mới kìa.” Trần Nguyên Nguyên lạnh nhạt nhắc nhở, mắt không thèm chớp lấy một cái.

Giang Thư tuy không lên tiếng, nhưng ánh mắt cũng mang ý tương tự.

Lục Trúc hít sâu: “Chắc là mấy tin rác thôi... mấy người đều ở đây cả rồi, còn ai tìm tôi nữa chứ? Kệ nó...”

Rrrrr— Rrrrr— Rrrrr—

Cơ thể cứng đờ, câu nói nghẹn lại trong họng. Nhưng Lục Trúc lại thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ có thể chắc chắn... không phải là Nam Cung Hướng Vãn. Nếu là cô ấy, chắc chắn sẽ không gọi điện.

Nhịp tim bắt đầu chậm lại, đây là phản ứng bình thường sau cơn căng thẳng.

Lục Trúc lấy điện thoại ra, nhưng khi thấy tên người gọi, nhịp tim lại bắt đầu tăng vọt.

Là Du Hi.

Cô gọi được cho cậu, nghĩa là...

Cô sắp trở lại chiến trường rồi.

Giang Thư và Trần Nguyên Nguyên nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh.

Ai nặng ai nhẹ, bọn họ vẫn phân rõ ràng.

Lục Trúc nhấn nghe, hai người kia cũng không ngăn cản. Họ hiểu rõ, nếu không nghe máy thì hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn.

“Alo?”

“Anh đang ở đâu?” Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.

Lục Trúc thở ra một hơi: “Đang trên xe.”

“Định đi đâu?”

“Không biết.” Nói thật, cậu cũng không biết cụ thể là sẽ đi đâu.

Du Hi hừ lạnh: “Biết rồi, lát nữa tôi gọi lại.”

Cuộc gọi kết thúc, Lục Trúc nhíu mày, cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Du Hi... chỉ nói mấy câu này thôi sao?

Ngay sau đó, một suy nghĩ vụt qua khiến sắc mặt cậu trở nên vi diệu, lặng lẽ cất điện thoại đi.

Du Hi vừa trở về khách sạn đã đi theo cảnh sát, đến tận bây giờ mới ra mặt.

Mà khi ở trên du thuyền, cô ấy từng phát bệnh.

Điều đó có nghĩa là...

Cô ấy muốn về sửa soạn lại bản thân trước khi tái xuất hiện.

“Này! Anh đang nghĩ cái gì vậy?” Trần Nguyên Nguyên cực kỳ khó chịu với vẻ mặt lúc này của Lục Trúc. Không nói một lời, nhưng biểu cảm thì trông chướng mắt vô cùng.

Lục Trúc hoàn hồn lại, lặng lẽ dời ánh nhìn: “Không nghĩ gì cả.”

“Bé con, anh không được giấu em đâu đấy.” Giang Thư đưa tay xoay mặt Lục Trúc lại, ép cậu phải nhìn thẳng vào mắt cô.

Đôi mắt ấy... đã không còn ánh sáng nữa.

Khóe miệng Lục Trúc giật giật: “Thật sự không nghĩ gì cả, chỉ là mấy chuyện không quan trọng thôi.”

Không khí trong xe dần trở nên kỳ lạ.

Ánh mắt đan xen giống như những sợi dây thòng lọng siết chặt lấy Lục Trúc. Nhưng kể cả như vậy, cậu thật sự... không có gì để nói cả.

Một lúc sau, Giang Thư thở dài: “Thôi bỏ đi.” Rồi dụi đầu vào ngực cậu như một cô vợ nhỏ tủi thân.

Nhưng Trần Nguyên Nguyên thì không nhẫn nại như thế.

Ánh mắt đã hoàn toàn băng giá, trong lòng cô ta, Lục Trúc và Du Hi rõ ràng là đang dùng ám ngữ để trao đổi.

Cô ta đã quyết rồi — tối nay, phải giải quyết Du Hi.

Trần Nguyên Nguyên đưa tay chạm vào sợi dây chuyền trước cổ, nhưng hành động đó... không qua nổi mắt Lục Trúc.