"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5938

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 83

Chiếc nhẫn, tháo không ra...

Ong ong ——

Đúng lúc thế này mà lại có tin nhắn đến. Lục Trúc thở dài, đành phải dừng tay, lau khô nước.

Ngón tay đỏ lên cả rồi, chiếc nhẫn vẫn không nhúc nhích.

【Nam Cung Hướng Vãn: Này, cậu thật sự sẽ trùng sinh sao?】

Sao lại là Nam Cung Hướng Vãn nữa chứ?

Lục Trúc mặc kệ, tiếp tục nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay.

Ong ong ——

Vẫn làm lơ. Trong đầu Lục Trúc bắt đầu nảy ra ý định dùng bạo lực phá nhẫn.

Ong ong ——

“......”

Ong ong ——

Phiền chết đi được!

Lục Trúc lầm bầm mở điện thoại ra, vừa định bấm gửi tin nhắn thoại để chửi cho một trận.

Nhưng đến miệng rồi lại nuốt xuống.

Là bao lì xì.

Hai bao liền, một cái 200, một cái 400, chuyển khoản thành công.

Tiền thì không thể bỏ qua được!

【Nam Cung Hướng Vãn: Cậu chắc đã từng thấy tôi trong tương lai rồi nhỉ? Nói cho tôi biết đi, tôi sẽ trở thành người như thế nào?】

【Tên đàn ông thối tha: Một trăm.】

Nam Cung Hướng Vãn khựng lại một giây, hơi bực mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn chuyển thêm một trăm cho Lục Trúc.

【Tên đàn ông thối tha: Tương lai cậu ấy hả, rất đáng ăn đòn.】

“......”

Không giận, không giận, giận rồi cũng đánh không lại hắn ta. Người nào cũng có siêu năng lực, cô chỉ là một cô gái yếu ớt, căn bản chẳng phải đối thủ.

Không giận không giận......

Hoo—

【Nam Cung Hướng Vãn: Thế còn tôi... trông có vẻ hạnh phúc không?】

【Tên đàn ông thối tha: Hạnh phúc? Cậu cũng có lúc hạnh phúc sao?】

Hiểu rồi. Tức là nếu cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, cô sẽ mãi không bao giờ đạt được điều mình mong muốn.

【Nam Cung Hướng Vãn: Tôi biết rồi. À đúng rồi, chuyện của Nam Cung Hướng Thần, tôi sẽ giúp cậu giải quyết.】

Lục Trúc ngẩn người một thoáng, không biết phải đáp thế nào.

Vì có gì đó là lạ, thái độ thay đổi quá đột ngột.

【Tên đàn ông thối tha: Cái đó không tính là điều kiện bổ sung trong hợp tác đâu, tôi sẽ không trả thêm thù lao nhé!】

Nam Cung Hướng Vãn không nhắn lại nữa, mà chiếc nhẫn trên tay Lục Trúc vẫn không tài nào tháo ra được.

Có lẽ là thiếu chất bôi trơn rồi.

Lục Trúc thở dài một hơi, bước ra khỏi phòng tắm.

Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt của cậu liền chạm phải ánh nhìn u ám của Trần Nguyên Nguyên—tim như muốn ngừng đập.

Hơi đáng sợ đấy.

Lục Trúc cố tỏ ra bình tĩnh, khẽ ho nhẹ, “Tỉnh rồi à?”

Sắc mặt Trần Nguyên Nguyên có hòa hoãn chút, nhưng giọng điệu vẫn lạnh băng: “Thật mừng quá, anh không có cái kiểu vừa kéo quần xong đã phủi tay chối bỏ hết mọi chuyện nhỉ.”

Lục Trúc âm thầm tặc lưỡi: “Nói vậy là sẽ bị em trả thù rồi chứ gì?”

“Đương nhiên, tôi không định chịu thiệt.”

“Vậy em định dậy chưa? Hay là...”

Đoàng đoàng đoàng ——

Có tiếng gõ cửa. Nửa câu sau của Lục Trúc cũng nghẹn lại trong cổ họng.

Trần Nguyên Nguyên lập tức rúc vào chăn, hiển nhiên là ý muốn để Lục Trúc ra xử lý.

Lục Trúc bất đắc dĩ thở dài, bước tới nhìn qua mắt mèo trên cửa.

Là Giang Thư. Thượng Quan Tình Vũ cũng ở đó, bên cạnh còn thấp thoáng bóng một người nữa, chắc là Tần Lan.

Lục Trúc mở cửa. Trên khuôn mặt Giang Thư liền nở rộ một nụ cười rạng rỡ: “Chào buổi sáng, bé con~!”

“Chào buổi sáng, đàn chị. Cô Thượng Quan, chào buổi sáng ạ.”

Giang Thư khoác lấy cánh tay Lục Trúc, “Hôm nay mẹ con mình có bất ngờ dành cho bé con đó~”

Chưa nói đến chuyện bất ngờ là gì, Lục Trúc đã cảm nhận được nỗi kinh hãi trước—vì cô nàng đang khoác đúng cái tay đeo nhẫn của cậu.

Cú sốc đến trước cả bất ngờ.

Lục Trúc khẽ dịch tay, xác nhận không ai thấy gì, rồi mới dồn sự chú ý trở lại hai mẹ con.

“Bé con thấy sao nào?”

Thấy sao gì cơ? Cô ấy vừa nói gì thế? Nãy giờ cậu chỉ lo che nhẫn, chẳng nghe được chữ nào.

Hai cặp mắt nhìn chằm chằm về phía cậu, chỉ có Tần Lan là vẫn cúi đầu, không rõ biểu cảm.

Lục Trúc im lặng một lúc, Giang Thư không chờ được câu trả lời, hơi cau mày: “Bé con, nói gì đi chứ.”

“Xin lỗi, nãy em lơ đễnh, không nghe rõ ạ.”

Gặp tình huống kiểu này, nói thật là cách hiệu quả nhất.

Giang Thư bất lực thở dài, “Vậy thì... hôm nay tụi mình đi chơi ở phía nam thành phố nhé?”

“Ể? Đi chơi? Liệu có ổn không? Cảnh sát bên đó...”

Thượng Quan Tình Vũ bất ngờ chen vào: “Đừng lo, bên đó không liên quan gì đến chúng ta nữa rồi. Còn về Lan Lan, tôi định đưa con bé về lại trường. Nó vẫn phải tiếp tục việc học.”

Ồ? Ra là vậy. Bảo sao nãy giờ Tần Lan im thin thít.

Nhưng không hiểu sao Lục Trúc vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Tần Lan... thật sự sẽ ngoan ngoãn để bị đưa về sao?

Hy vọng là vậy đi.

“Sao mình lại phải đi chơi xa thế?”

Giang Thư mỉm cười: “Vì là mẹ đặc biệt chuẩn bị cho tụi mình đấy!”

[Đặc biệt chuẩn bị]

Thượng Quan Tình Vũ hôm qua không có mặt, hóa ra là để chuẩn bị cho hôm nay?

Vậy thì tính chất vấn đề đã khác rồi. Có lẽ không chỉ đơn giản là đi chơi nữa.

Hành động đã bắt đầu.

Lục Trúc nhìn Giang Thư một cái thật sâu, đồng thời cũng thấy hơi lo cho tình hình trong phòng.

Cậu chưa đóng cửa, mà mọi người lại đang nói chuyện ngay ngoài hành lang, âm thanh chắc chắn đã truyền vào phòng Trần Nguyên Nguyên rồi.

Nghe hết từng câu một.

Lục Trúc cười khẽ: “Được thôi, vậy chừng nào mình đi ạ?”

“Em đi rửa mặt trước đi. Xong rồi tụi mình ăn sáng, tầm trưa là đến nơi.”

“Vậy cũng được. Hẹn gặp lại.”

Cạch ——

Cửa đóng lại, nụ cười trên môi Lục Trúc lập tức biến mất, cậu lặng lẽ cảm nhận luồng khí lạnh từ trong phòng toát ra.

Hiệu quả hơn cả điều hòa.

Tiến đến bên giường, đúng như dự đoán, Trần Nguyên Nguyên đang trừng mắt nhìn cậu: “Anh còn tâm trạng đi chơi? Có vẻ em vẫn mềm lòng quá rồi.”

Lục Trúc biết cô đang nói chuyện gì—chắc chắn là chuyện giải trừ ảo giác.

Cậu thở dài: “Đừng giận, anh làm vậy là để ngăn chặn một số tình huống xấu thôi mà.”

“Ồ? Ngăn chặn gì, nói nghe thử xem?”

“Em cũng nói rồi còn gì. Du Hi lần này cùng lắm bị xử lý như tranh chấp trong gia đình, hôm nay có khi đã được thả rồi.”

“Rồi sao nữa?”

“Lần này em xử lý cô ta nặng tay như vậy, chắc chắn cô ta sẽ trả đũa. Nên anh đành phải tạm thời đồng ý với Giang Thư, đưa cô ấy đến chỗ nào đó an toàn trước.”

Nắm đấm bay đến, Lục Trúc lãnh trọn một cú.

Trần Nguyên Nguyên mặt lạnh như tiền, đứng cao nhìn xuống: “Vậy còn em thì sao? Anh có từng nghĩ đến em không?”

Đau, rất đau. Nhưng Lục Trúc vẫn ngồi dậy, “Anh đang về đây bàn với em mà! Nếu em lấy lý do [tình cờ] rồi đi theo, chẳng phải ổn rồi sao?”

“Tại sao em lại phải là [tình cờ]?” – đặt sai trọng tâm một cách cực kỳ bất ngờ.

Lục Trúc dở khóc dở cười: “Vậy thì em chọn địa điểm đi, rồi lấy danh nghĩa [đồng minh] mời Giang Thư, để cô ấy [tình cờ] tham gia cũng được.”

“Không, phiền phức thế em không làm đâu.”

Lục Trúc suýt nghẹn máu. Cái con người đầy mâu thuẫn này... cứ như một cô bạn gái hay giận hờn vô cớ vậy.

Trần Nguyên Nguyên hừ lạnh: “Vậy cứ theo cách đầu tiên của anh. Em, [tình–cờ] tham gia.”

“Cái tốc độ trở mặt của em...”

“Hứ, trở mặt? Em chỉ muốn xem Giang Thư sẽ giở trò gì thôi.”

Nói xong, Trần Nguyên Nguyên bước xuống giường, mặt lạnh rời đi.

Nhưng vừa đi được vài bước, cô lại khựng lại.

Mồ hôi lạnh túa ra. Cô khẽ khụy xuống, cố ổn định lại một chút.

Đứng dậy đột ngột, đau quá trời rồi.

“Ơ, em kiểu đó, không sao thật chứ?” – Lục Trúc bắt đầu chọc quê.

Trần Nguyên Nguyên lườm cậu một cái: “Anh nghĩ ai gây ra vậy hả?”

“Này này này, vụ đó tôi hoàn toàn không ý thức được gì cả, đổ lên đầu tôi làm gì?”

“Không sao, đau chút thôi mà, chịu được.” Trần Nguyên Nguyên lại đứng dậy, bước từng bước khập khiễng rời khỏi phòng.

Lục Trúc thu lại vẻ đùa cợt, ánh mắt dần trở nên trầm ngâm.