"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5925

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 90

Lục Trúc len lén liếc nhìn Trần Nguyên Nguyên: “Vậy... cậu định bao giờ ra tay?”

Câu này nghe đã thấy có mưu đồ rõ ràng.

Trần Nguyên Nguyên cũng không ngu, dĩ nhiên nghe ra được: “Sao hả? Không chờ nổi nữa rồi?”

“Ừm, ở một mức độ nào đó... thì đúng vậy.”

Trần Nguyên Nguyên bật cười lạnh, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Lục Trúc, tiến sát lại gần anh: “Muốn mượn tay tôi để giải quyết bọn họ, rồi lại quay về lần nữa?”

Lục Trúc làm bộ suy nghĩ một lúc, vẻ mặt nghiêm túc đến không ngờ: “Ý hay đấy, nhưng không thực hiện nổi nữa rồi. Nếu chết thêm lần nữa, tôi thật sự không sống lại được đâu.”

“Ồ? Thật à?”

Lục Trúc liếc nhìn Trần Nguyên Nguyên, trong mắt đầy bất lực: “Lúc mới gặp nhau, cậu cũng biết tình trạng cơ thể tôi rồi mà?”

Trần Nguyên Nguyên không lên tiếng, đúng là cô biết đôi chút.

“Cơ thể tôi đã bị lão hoá nghiêm trọng, nếu chết thêm một lần nữa... thì thật sự là nằm yên dưới mồ luôn rồi.”

“Nhưng bây giờ trông cậu vẫn khoẻ lắm mà?”

Ánh sáng trong mắt Lục Trúc vụt tắt, anh cứng đờ quay đầu: “Cậu từng nghe đến hồi quang phản chiếu chưa?”

Vẻ mặt như thể sống không còn luyến tiếc gì nữa.

Trần Nguyên Nguyên khẽ nhíu mày, không biết có nên tin lời Lục Trúc hay không. Dù sao anh ta cũng đâu chỉ lừa cô một hai lần.

“Cậu thật sự không thể quay về quá khứ thêm lần nào nữa à?”

Lục Trúc thở dài: “Tôi nghĩ chính vì điều đó mà phiên bản tương lai của tôi mới quay về để ép tôi phải lựa chọn.”

Trần Nguyên Nguyên liếc nhìn anh đầy ẩn ý: “Được rồi, tin cậu thêm một lần nữa.”

“Vậy khi nào ra tay, cậu có thể báo cho tôi một tiếng không?”

“Cậu định làm gì?”

Lục Trúc lặng lẽ dời ánh mắt, gãi đầu: “Để tiện chạy trốn.”

“Hả? Ý gì đấy?”

“Cậu nghĩ mà xem, lỡ như cậu thất bại thì tôi chẳng phải toi đời à? Nên để phòng bất trắc, tôi cần trốn càng xa càng tốt.”

“...” Trần Nguyên Nguyên nắm chặt nắm đấm, giây sau liền đấm thẳng vào bụng Lục Trúc: “Cậu đúng là dám nói thật đấy!”

Tâm trạng lại thấy dễ chịu hơn rồi.

“Không phải cậu bảo tôi nói thật à?”

“Giờ còn tỏ vẻ uất ức nữa hả?” Trần Nguyên Nguyên giơ tay lên, chuẩn bị tung cú đấm thứ hai.

“Khoan! Đừng đánh nữa!”

Lục Trúc lập tức lùi lại một chút, vừa xoa bụng vừa vội vã xua tay: “Có gì thì từ từ nói!”

Trần Nguyên Nguyên thu tay lại, khoanh tay trước ngực: “Thôi, không thèm chấp với cậu nữa.”

May quá, Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm.

Không khí bắt đầu dịu xuống, Trần Nguyên Nguyên lại sán đến gần, vòng tay qua cổ Lục Trúc, mỉm cười nhìn anh: “Câu hỏi cuối cùng.”

“Gì cơ?”

“Hôm nay tôi có làm cậu rung động không?”

Lục Trúc gãi gãi má, cố giấu sự ngượng ngùng: “Chắc là có...”

“Trả lời nghiêm túc.”

“Có.”

Khoé môi Trần Nguyên Nguyên hơi nhếch lên: “Thế thì tốt.”

Cô buông Lục Trúc ra, chậm rãi bước xuống bậc thềm, đi về phía cửa.

Lại bắt đầu mơ hồ rồi. Thứ Lục Trúc còn lại chỉ là bóng lưng của cô: “Cậu định đi đâu?”

Trần Nguyên Nguyên dừng bước, quay đầu nhìn anh: “Tất nhiên là đi chờ kết quả cuối cùng rồi. Nhưng nếu cậu không nỡ, tôi cũng có thể không đi. Hai ta ở lại đây, bên nhau một chút.”

“Vậy cậu mau đi đi, ở lâu thêm chút nữa là tôi bị Du Hi xử lý mất.”

“Tch!” Trần Nguyên Nguyên hậm hực quay lưng bỏ đi.

Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục tiến về điểm cuối cùng.

...

Càng đi càng thấy có gì đó sai sai.

Tay Lục Trúc bắt đầu run lên, mí mắt giật liên hồi.

Anh liếc nhìn tấm bản đồ trong tay, có thể khẳng định mình không đi nhầm đường.

Nhưng cái chỗ này...

“Đây thật sự là nơi tổ chức hôn lễ á?” Lục Trúc sững người.

Hoàn toàn khác với mấy nơi vui vẻ trước đó, không khí xung quanh giờ đây phủ đầy nét cổ kính.

Những ngôi nhà, cửa gỗ, khung cửa sổ... tất cả đều là kiến trúc cổ, ẩn sâu trong một góc của bản đồ.

Ngay cả mặt đất cũng là kiểu lát gạch cổ.

Lục Trúc lặng lẽ đứng một mình trên con đường nhỏ, ánh đèn phía trên đầu chập chờn lúc sáng lúc tắt.

Trên tường gạch hai bên dán chi chít chữ [Hỉ] đỏ chói, khiến không gian vốn đã quỷ dị lại càng thêm rùng rợn.

Tâm lý bắt đầu sụp đổ, tim Lục Trúc đập loạn không kiểm soát.

Càng nhìn càng giống một màn phá mật thất thoát thân phiên bản kinh dị, hay một bản live-action của Cô dâu giấy ấy chứ?

Lục Trúc không muốn tiến lên nữa. Nhưng người cuối cùng... lại là Du Hi.

Nếu cho cô ấy leo cây thì hậu quả sẽ ra sao?

Người chết lặng, Lục Trúc thở dài, đành cắn răng bước tiếp.

May mà ngoài bầu không khí âm u ra thì không có gì kinh khủng khác.

Chẳng mấy chốc, anh đã thấy một căn nhà sáng rực ánh đèn.

Chắc đây là nơi Du Hi đang đợi rồi.

Lục Trúc nuốt nước bọt, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, cẩn thận quan sát xung quanh.

Một sân nhỏ hiện ra trước mắt, giống hệt cảnh trong mấy bộ phim cổ trang.

Lục Trúc hít sâu một hơi: “Xin mạn phép quấy rầy.”

Anh rón rén bước vào, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn đã thu hút mình từ xa.

Trong cả sân, chỉ có đèn này sáng nhất. Kế đó chính là căn phòng phía trước.

Cửa và cửa sổ đều dán chữ [Hỉ], Lục Trúc cắn răng, từ từ tiến đến căn phòng ấy.

Két—

Cánh cửa cũ kỹ phát ra âm thanh rên rỉ như than khóc, tim Lục Trúc muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Phòng được chia làm hai gian: ngoài và trong. Trên bàn ở gian ngoài bày sẵn bánh ngọt và nến đỏ.

Ít ra thì trông còn bình thường hơn một chút.

Lục Trúc điều chỉnh lại hơi thở, chầm chậm bước đến gian trong bị rèm che.

Anh nhẹ nhàng vén màn lên, liền thấy một người đang ngồi yên lặng trên giường, vận y phục cưới đỏ rực.

Hô hấp nghẹn lại, Lục Trúc gần như cứng đờ.

Đây chẳng phải là cô dâu ma điển hình à?!

Thời gian như đông cứng lại, Lục Trúc cảm giác nhiệt độ xung quanh ngày càng thấp, đến mức khó thở.

“Cậu còn chờ gì nữa?” Giọng nói lạnh lẽo của Du Hi vang lên.

Lẽ ra âm thanh này phải khiến người ta nổi da gà, nhưng giờ phút này lại trở nên vô cùng ấm áp.

Lục Trúc vội vàng đi tới, ngồi xuống cạnh cô.

An toàn rồi!

Cảm giác được thả lỏng đôi chút, Lục Trúc khẽ mở miệng: “Cậu ăn mặc kiểu gì thế hả?”

Du Hi từ từ quay đầu lại, dù cách một lớp khăn voan đỏ, Lục Trúc vẫn cảm nhận được ánh mắt cô đang chăm chăm nhìn mình.

“Kiểu này thì sao?”

Lục Trúc lập tức dời mắt đi: “Không có gì... chỉ là hơi ngoài dự đoán chút.”

“Cậu hy vọng tôi cũng mặc váy cưới trắng như mấy người kia à?”

“Ờ... ờ? Lẽ nào... không nên thế à?”

Du Hi khẽ hừ một tiếng đầy khinh bỉ: “Hoa giá không phải chỉ là mặc váy cưới là đủ. Nếu chưa chuẩn bị kỹ càng, thì chẳng xứng đáng gọi là Hoa giá.”

Lục Trúc ngớ ra. Không ngờ Du Hi cũng biết đến khái niệm Hoa giá trong giới otaku?

“Vậy... theo cậu thì thế nào mới gọi là Hoa giá?”

Du Hi không trả lời, chỉ từ từ giơ tay lên, chỉ vào chiếc khăn voan đỏ trên đầu.

Hiểu rồi, là bảo anh vén lên đúng không?

Lục Trúc thở dài, đưa tay ra định lật.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Du Hi đập tay anh xuống, rồi chỉ vào cây ngọc như ý trên bàn: “Dùng cái đó.”

Lục Trúc im lặng—cô ấy thật sự định nghi thức hoá chuyện này tới cùng à?