Thời gian trôi yên bình, chỉ là trong giấc mơ của Lục Trúc lại quá ồn ào.
Anh lại bắt đầu gặp ác mộng, như thể quay về hiện trường buổi chiều hôm đó.
Trên tay bỗng xuất hiện một chiếc nhẫn, ba cô dâu đứng trước mặt, tranh nhau hỏi anh rốt cuộc sẽ chọn ai.
“Cậu, cuối cùng sẽ chọn ai đây?” Một giọng nói mơ hồ vang lên bên tai.
Không phải giọng của ba người kia. Lục Trúc muốn quay đầu xem là ai, nhưng cổ anh như bị cố định, không thể xoay ngang được.
“Nếu đã chọn rồi, thì hãy đeo nhẫn vào tay người đó đi.”
Ba cô dâu đồng thời giơ tay ra trước mặt, im lặng chờ Lục Trúc đưa ra lựa chọn.
Nỗi sợ hãi và bất an chiếm đầy lồng ngực. Lục Trúc cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay.
Ánh bạc lấp lánh, sắc lạnh như lưỡi dao.
Đây không chỉ là một chiếc nhẫn, mà còn là con dao định đoạt sinh mệnh anh.
“Chọn đi.” Giọng của Du Hi đột nhiên vang lên bên tai.
Lục Trúc sững người, rồi tiếp đến là giọng của Trần Nguyên Nguyên: “Chọn đi.”
Thịch — thịch — thịch —
Tim đập dữ dội. Lục Trúc từ từ quay đầu nhìn Giang Thư, quả nhiên, cô cũng lên tiếng ngay sau đó: “Chọn đi.”
Cả ba cùng đưa tay lại gần hơn, ép anh phải quyết định.
“Chọn đi.”
“Chọn đi.”
“Chọn đi.”
“Chọn đi... chọn đi... chọn đi... chọn đi...”
Tiếng nói dồn dập vang vọng bên tai, từng hồi, từng hồi xé toạc linh hồn Lục Trúc.
Tay anh bắt đầu run lên, nhưng dù vậy, chiếc nhẫn vẫn nằm yên trên ngón tay.
“Ồ? Cậu không hài lòng với họ sao? Hay là... cậu thích cái này hơn?”
Tiếng nói quái dị đó lại vang lên, và trong khoảnh khắc, đồng tử Lục Trúc co lại.
Tại sao Nam Cung Hướng Vãn lại cũng ở đây?
“Bé con, em phản bội chị rồi sao?” Giọng Giang Thư vang lên bên tai, hơi thở phả ra lạnh băng.
Lục Trúc há miệng, nhưng không thể thốt ra lời.
“Đồ dối trá, tuyệt đối không tha thứ.” Trần Nguyên Nguyên cũng bước lại gần, cùng Giang Thư hình thành thế gọng kìm hai bên.
“Anh là của em, không cho phép ai dòm ngó.” Du Hi từ phía sau ôm lấy Lục Trúc.
Nam Cung Hướng Vãn lặng lẽ tiến lại, chặn luôn khoảng trống duy nhất còn sót lại phía trước.
Hạnh phúc chứ? Được bốn nữ thần vây quanh.
Không hề hạnh phúc, bởi Lục Trúc cảm thấy bản thân như bị kéo xuống địa ngục, bốn người con gái, như bốn sợi xiềng xích khóa chặt linh hồn anh.
“Chọn đi... chọn đi... chọn đi... chọn đi...”
Trước khi bị bóng tối nuốt trọn, thứ cuối cùng Lục Trúc nghe được vẫn là câu nói ấy.
Ý thức, tiêu tan.
...
Lục Trúc bật dậy tỉnh giấc, mở mắt thấy trần nhà bệnh viện liền thở phào một hơi.
May quá, chỉ là mơ.
Anh thở dốc mấy hơi, mùi thơm nhẹ lan tỏa trong không khí.
Ngừng lại hai giây, anh quay đầu sang bên cạnh: “Cậu đang ăn gì vậy?”
Nam Cung Hướng Vãn liếc nhìn anh, lạnh nhạt đáp: “Cháo sen nho.”
“Hèn chi có mùi trái cây thoang thoảng.”
May là còn ngửi được, chứng tỏ anh đã hoàn toàn thoát khỏi giấc mơ.
Lục Trúc thở phào, rồi chợt cảm thấy bụng réo dữ dội. “Chỉ có cháo thôi à?”
Nam Cung Hướng Vãn trừng mắt: “Cháo là đủ rồi, bữa tối không cần ăn nhiều.”
“Thế... có phần của tôi không?”
“Không.” Câu trả lời dứt khoát, Nam Cung Hướng Vãn lạnh nhạt nói tiếp, “Tôi đâu biết cậu thích ăn gì.”
“Thôi vậy, về khách sạn rồi ăn sau.”
Nam Cung Hướng Vãn nhướng mày: “Cậu nghĩ kỹ cách đối mặt với họ chưa?”
“Chuyện không trốn được, mà cũng đến lúc rồi.”
Nam Cung Hướng Vãn không nói gì nữa, uống cạn ngụm cháo cuối rồi đứng dậy, chỉ vào Tần Lan: “Vậy cô bé này thì sao?”
Lục Trúc liếc mắt nhìn, rồi quay sang Nam Cung Hướng Vãn: “Mang về luôn chứ sao. Chẳng lẽ để lại đây?”
Cảm giác chẳng lành dâng lên, Nam Cung Hướng Vãn nhíu mày: “Cậu đừng nói là định để tôi trông trẻ nhé?”
“Không lẽ không phải sao?”
Ánh mắt Nam Cung Hướng Vãn thay đổi, sát khí bùng lên: “Cậu thật sự coi tôi là hầu gái rồi?”
Lục Trúc xoa cằm: “Thật ra, tôi luôn muốn thử cảm giác có một cô hầu gái tóc trắng xem thế nào.”
Bốp—
Cú đấm tung ra, nhưng Lục Trúc nhẹ nhàng né được, để lại Nam Cung Hướng Vãn đấm vào tường.
“Thôi được rồi, không đùa nữa. Đi thôi, đến lúc kết thúc rồi.”
Hừ—
Nhẫn nhịn. Xong chuyện này, hai người họ chẳng còn quan hệ gì nữa. Từ đây, xa lạ như người dưng.
Nam Cung Hướng Vãn hít sâu một hơi, lặng lẽ đi theo Lục Trúc.
—
Trở về khách sạn, Lục Trúc không lên phòng ngay mà đứng dưới tầng đợi giờ.
Nam Cung Hướng Vãn cau mày: “Cậu đợi cái gì vậy?”
“Chờ đến đúng nửa đêm.”
“Tùy cậu, tôi lên trước đây.”
Lục Trúc khoát tay: “Đừng để họ phát hiện.”
“Hứ.”
Nam Cung Hướng Vãn dẫn theo Tần Lan rời đi, để lại một mình Lục Trúc trong đại sảnh yên tĩnh.
Tối qua, Trần Nguyên Nguyên hành động lúc đúng 0 giờ. Nếu cô ấy còn định làm gì, chắc chắn cũng sẽ chọn thời điểm đó.
Vậy cô ấy sẽ ra tay với ai trước?
Lục Trúc hít sâu một hơi, lặng lẽ chờ đợi.
Nếu giờ anh lên đó, có thể sẽ giảm bớt phần nào áp lực... nhưng tâm trạng anh lại chẳng nhẹ nhõm gì.
Lục Trúc cười khổ, nhắm mắt dưỡng thần, bình tĩnh chờ khoảnh khắc 0 giờ đến gần.
“Thưa anh, anh không về phòng nghỉ ngơi sao? Cần chúng tôi giúp gì không ạ?” Một lễ tân bước tới, dịu dàng hỏi thăm.
Cô vẫn còn nhớ vị khách tóc trắng này, bởi thật sự rất hiếm thấy.
“Không cần đâu, cảm ơn cô đã quan tâm. Tôi chỉ đang... đợi người thôi.”
“Vâng, nếu có bất cứ nhu cầu gì, xin anh cứ nói với chúng tôi.”
“Khoan đã, bất cứ nhu cầu gì cũng được sao?”
Lễ tân hơi sững người, tay lặng lẽ đưa về phía nút báo động.
Giây sau, Lục Trúc mỉm cười giơ một ngón tay: “Vậy có thể pha giúp tôi một tách trà được không?”
Lễ tân thở phào, buông tay khỏi nút báo động: “Vâng thưa anh, phiền anh đợi chút.”
Đúng là phục vụ tận tình thật.
Tâm trạng Lục Trúc cũng nhẹ nhàng đi ít nhiều.
Chẳng mấy chốc, trà được bưng lên. Anh cảm ơn rồi bắt đầu nhấp từng ngụm chậm rãi.
Đây là thói quen do Du Hi dạy anh. Giờ muốn tỉnh táo, anh chẳng cần đến cà phê nữa.
Lục Trúc liếc đồng hồ — 23:00. Còn một tiếng nữa, cục diện sẽ thay đổi.
Nghĩ đến sợi dây chuyền của Trần Nguyên Nguyên, không biết nó có thể thôi miên cùng lúc bao nhiêu người?
Không rõ lắm, thông tin còn quá ít.
“Anh đang làm gì thế?” Giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên bên tai, suýt nữa khiến Lục Trúc sặc trà.
Anh quay đầu chậm rãi — gương mặt Du Hi đã ở ngay bên vai anh.
“Sao lại ngồi đây uống trà?” Du Hi lạnh nhạt hỏi.
Nhưng Lục Trúc chẳng muốn trả lời. Anh chỉ muốn xoa dịu linh hồn nhỏ bé vừa trải qua cơn ác mộng ban chiều.
Cảnh tượng ban chiều vẫn còn nguyên trong đầu, giờ Du Hi lại xuất hiện như u linh, thử hỏi ai mà không hoảng cho được?
Thế nhưng giờ không phải lúc lo sợ.
Lục Trúc buộc mình trấn tĩnh lại: “Em... sao lại ở đây?”
“Đợi anh về.”
“Vậy... sao không đợi trong phòng?”
Du Hi liếc anh: “Vào phòng anh à?”
“Sao có thể, em đâu vào được.”
“Thế còn ý nghĩa gì? Anh sẽ lập tức chạy sang phòng em sao?”
Lục Trúc im lặng. Du Hi đã nắm rõ tâm lý anh.
“Chờ thỏ, thì cũng phải chọn đúng gốc cây mà ngồi.”
Chậc! Không trốn thoát được rồi.