"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 95

Lục Trúc đặt tách trà xuống, lặng lẽ tựa người vào ghế sofa.

Du Hi cũng không vội. Con mồi đã rơi vào tay, lại thêm việc buổi chiều vừa được thỏa mãn một lần, nên bây giờ cô cực kỳ kiên nhẫn.

“Thế… anh ngồi đây chờ gì vậy?” Du Hi lên tiếng hờ hững, rồi cầm lấy tách trà mà Lục Trúc còn chưa uống hết.

Trà chẳng ngon là bao, nhưng môi Lục Trúc từng chạm qua, thì nó đã trở thành một loại gia vị tuyệt vời rồi.

Lục Trúc chỉ lặng lẽ nhìn bên cạnh, “Hay là… anh lấy cho em cái tách khác nhé?”

“Không cần. Trước tiên trả lời câu hỏi của em đã.”

Lục Trúc sững người trong chốc lát, rồi buột miệng nói: “Chờ đến đúng nửa đêm.”

Toi rồi, sao lại buột miệng nói ra chứ?

Du Hi thong thả nhấp ngụm trà, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Chờ đến nửa đêm làm gì?”

Không thể nói, tuyệt đối không thể nói!

“Chờ Trần Nguyên Nguyên ra ngoài làm việc.”

Không gian bỗng trầm lặng. Toàn thân Lục Trúc cứng đờ.

Ánh mắt Du Hi từ từ quay sang, lạnh lẽo như băng: “Chờ một người phụ nữ khác à?”

Có sát khí! Mồ hôi lạnh của Lục Trúc túa ra như mưa.

Lời đã nói ra rồi, giờ có giải thích thế nào cũng chẳng khác gì lấy khăn giấy chặn đạn. Vô ích.

Xong rồi… trước tiên nghĩ xem thoát kiểu gì đã.

Du Hi túm cổ áo Lục Trúc, kéo anh lại gần: “Anh thích cô ta đến thế sao?”

Không còn cách nào khác, Lục Trúc buộc bản thân phải giữ bình tĩnh.

Giờ mà nói dối thì không thật nữa. Chỉ có thể lừa cho cô tự suy luận thôi.

Trộn sự thật vào lời nói dối, để cô tự đoán xem đâu là thật, đâu là giả.

Lục Trúc hít sâu một hơi: “Không phải thích cô ta… mà là vì cô ấy từng nói sẽ dọn sạch mọi chướng ngại. Đúng nửa đêm hành động. Nên anh mới chọn chờ ở đây.”

Tay Du Hi siết mạnh hơn, ánh mắt lại lạnh thêm mấy phần: “Ý anh là, anh mong em bị dọn sạch à?”

“Làm gì có chuyện đó! Nghe anh nói đã.”

Lục Trúc thử vuốt lưng cô, muốn xoa dịu để cô bớt căng. Không thì chưa kịp biện bạch đã bị tiễn rồi.

“Nghe anh giải thích này, là thế này… anh thấy cô ta tự tin như thế, trong lòng cũng có chút lo.”

“Lo?”

“Ừ, lo lỡ như cô ta thành công thật thì mục tiêu tiếp theo chắc chắn là anh. Nên anh mới trốn ra đây, chờ qua nửa đêm rồi quay lại xem tình hình. Sau đó… đi ngủ.”

“Vậy là anh không muốn để cô ta thành công, nên mới ở đây?”

“Đúng, đúng thế!”

“Anh nghĩ mấy lời đó sẽ khiến tôi tin sao?”

Lục Trúc chớp mắt: “Chính vì biết em không dễ bị lừa, nên anh mới yên tâm nói thật.”

Du Hi hơi nhíu mày: “Nói thật là sao?”

“Là… rất tin em. Nên mới chọn chờ ở đây.”

Càng nghe càng thấy mơ hồ, Du Hi bắt đầu mất kiên nhẫn. Cô dứt khoát đè Lục Trúc xuống, ngồi lên người anh, từ trên cao nhìn xuống.

“Nói rõ ràng một lần đi.”

Lục Trúc thở dài: “Được rồi… Thật ra anh nghĩ, nếu cô ta đã muốn ra tay, chắc chắn sẽ có một bên mất khả năng cạnh tranh. Vậy nên anh cứ chờ thôi, xem cuối cùng ai trụ lại được, thì anh theo người đó.”

“Đó là cách anh suy nghĩ?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Hai người có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng à? Dù hơi tàn nhẫn thật… nhưng đó là cách duy nhất của anh rồi.”

Du Hi không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm Lục Trúc như muốn bóc trần từng lời anh nói có thật hay không.

Lục Trúc bình thản đối mặt với ánh nhìn đó, không né tránh.

Một lúc lâu sau, Du Hi mới chậm rãi nói: “Lần này tin anh thêm một lần nữa. Đây là lần cuối cùng.”

Lục Trúc gật đầu: “Được.”

Đúng vậy. Đây là lần cuối cùng rồi.

Không khí lặng đi. Lục Trúc chớp mắt, hỏi: “Vậy… hiểu lầm giải quyết rồi, em có thể rời khỏi người anh chưa?”

“Đó là giá khác.” Du Hi đáp nhẹ tênh, ánh mắt bỗng ánh lên vẻ khát khao.

Lục Trúc hoảng hốt: “Đừng đùa nữa, đây là sảnh khách sạn đấy! Đằng kia còn có quầy lễ tân…”

Người lễ tân đâu rồi? Mau ra mà ngăn cái tình huống này lại chứ!

(Dưới gầm quầy lễ tân)

— “Chị Lý, em không hiểu, tại sao mình phải chui dưới này vậy?”

— “Em không thấy tình hình bên kia đang rất căng thẳng à?”

— “Thì mình cứ bỏ đi là được mà?”

— “Cũng đúng… Thôi kệ, đã đến nước này rồi, cứ giả câm giả điếc đi.”

Tình hình đúng là căng thật. Du Hi đã cúi người xuống, may mà vẫn giữ được chút lý trí, chỉ đòi một nụ hôn mà thôi.

Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm, thôi thì không phản kháng nữa.

Không phản kháng được thì cứ tận hưởng thôi.

Ọc~~

Không gian bỗng yên lặng đến kỳ lạ, cả tiếng lạo xạo cũng biến mất.

Du Hi ngồi dậy, lặng lẽ nhìn Lục Trúc: “Chưa ăn tối à?”

Lục Trúc lắc đầu: “Chưa.”

“Vậy đi, ăn tối thôi.”

“Muộn thế này rồi còn ăn, có tốt cho dạ dày đâu.”

Khóe môi Du Hi khẽ cong lên: “Thói quen do em rèn cho anh?”

Lục Trúc sững lại một lúc, rồi gật đầu.

“Rất tốt. Xem ra anh vẫn ghi nhớ lời em nói. Thi thoảng phá lệ một lần cũng chẳng sao. Đi thôi.”

Giọng nói nhẹ hẳn đi. Rõ ràng là tâm trạng cô hiện giờ rất tốt.

Cô không nhớ nổi từng nói câu đó với Lục Trúc khi nào. Nhưng có lẽ là trong đoạn thời gian sống cùng nhau, trước khi anh quay lại hiện tại.

Biết được điều này, là đủ rồi.

Du Hi liếc nhìn Lục Trúc một cái. Biết vậy là đủ để yên tâm dắt anh về nhà rồi.

Cô đứng dậy thong thả, uống cạn ngụm trà cuối cùng: “Đi nào.”

“Ừm, đi thôi. Mình ăn gì đây?”

“Giờ này có gì ăn nấy. Dạ dày có hỏng thì đã có em.”

“Thế… cảm ơn em nhiều nhé.”

“Nếu thật sự muốn cảm ơn, thì từ giờ ngoan ngoãn ở bên cạnh em là được.”

Lục Trúc im lặng đứng dậy, lén liếc nhìn thời gian.

[23:32]

Giờ này mà ra ngoài ăn chút gì, chắc lúc quay về thì Trần Nguyên Nguyên cũng bắt đầu hành động rồi.

Chỉ là, trong hoàn cảnh hiện tại, người mà cô ta có thể ra tay… chỉ có thể là Giang Thư thôi.

Hy vọng cô ta đừng làm quá.

Lục Trúc hít sâu một hơi, mà chẳng thấy nhẹ nhõm hơn chút nào.

Anh liếc nhìn Du Hi đang đi bên cạnh. Mọi thứ có vẻ rất… bình thường, nhưng trong lòng vẫn thấy có gì đó lệch nhịp.

Là cái gì?

“Lại thất thần cái gì nữa?” Giọng Du Hi vang lên lạnh lùng.

Lục Trúc giật mình, rồi nhún vai: “Đang nghĩ ăn gì thôi mà.”

“Vậy anh muốn ăn gì?”

“Biết thế nào được. Mấy chuyện như ăn gì, luôn khiến con người phải đau đầu mà.”

“Vậy thì nghe theo em.” Du Hi nắm tay Lục Trúc, kéo anh rời khỏi khách sạn.

Lục Trúc không phản kháng. Chỉ là trước khi bước ra khỏi cửa, anh quay đầu nhìn lại.

Vẫn cảm thấy… có gì đó không ổn.

“Đi đường thì đừng có quay ngang ngó dọc.” Giọng nói của Du Hi mang theo chút lạnh lẽo truyền đến tai Lục Trúc.

Anh gãi đầu, liếc nhìn cô một cái, miễn cưỡng đáp lại.

Phải rồi… nếu Du Hi đã ngồi chờ sẵn ở sảnh để “đợi thỏ”, vậy chẳng phải Nam Cung Hướng Vãn và Tần Lan cũng đã bị cô nhìn thấy?

Cuối cùng Lục Trúc cũng nhận ra chỗ không đúng.

Anh lại liếc trộm Du Hi một cái.

Tại sao… Du Hi lại không hỏi gì về chuyện đó?

Là cô không thấy?

Hay là… cố tình tung dây câu?