"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 97

Khi Lục Trúc còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, Du Hi đã từ phía sau vòng tay ôm lấy cậu.

Lưng lập tức lạnh toát, mí mắt Lục Trúc giật liên hồi.

“Chuyện gì thế?” Giọng Du Hi lạnh buốt truyền đến tai cậu, như một mũi khoan băng chọc thẳng vào màng nhĩ.

Khóe miệng Lục Trúc co rút, cậu giơ tay chỉ về phía Trần Nguyên Nguyên:

“Cái này… là tình huống gì vậy?”

Du Hi chỉ lạnh nhạt liếc một cái:

“Như anh nói đấy, cô ta đến tìm em. Nhưng mà may là có anh.”

“May là có anh á?”

Du Hi cười lạnh:

“Sau khi có phòng bị, thì chỉ cần khống chế cô ta ngay từ đầu là xong chứ gì.”

Lục Trúc nghẹn lời. Thì ra là vì cậu đã khiến Du Hi cảnh giác, mới dẫn đến thất bại của Trần Nguyên Nguyên.

Không hay rồi… tình thế thay đổi quá đột ngột.

“Vậy… cô ấy…”

“Chưa chết, chỉ là đang ngủ say thôi.” Du Hi từ từ xoay mặt Lục Trúc lại, bắt cậu đối diện trực tiếp với ánh mắt của mình.

Lục Trúc nuốt nước bọt:

“Vậy… em định xử lý cô ấy thế nào?”

Du Hi không trả lời ngay, chỉ chăm chú nhìn cậu. Mãi một lúc sau, cô mới nhàn nhạt hỏi:

“Anh muốn em xử lý thế nào?”

Bẫy rồi. Lục Trúc hiểu rất rõ, nếu câu trả lời không khiến Du Hi hài lòng, vậy thì hôm nay cả hai người họ đừng mong ra khỏi căn phòng này.

Cậu âm thầm hít sâu một hơi:

“Đương nhiên là tùy em xử lý thôi, dù sao mục tiêu của cô ta cũng là em mà.”

Chuyển trách nhiệm đi.

“Ồ? Anh không sợ em sẽ làm gì cô ta sao?” Trong lời Du Hi đã lộ rõ mùi nguy hiểm.

“Chỉ cần không phạm pháp… sao cũng được, nhỉ?”

“Anh thật là tàn nhẫn đấy.”

Lục Trúc hơi cau mày, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì Du Hi đã bất ngờ đẩy cậu ngã xuống giường.

“Nếu người nằm đó là em thì sao? Anh cũng sẽ giữ thái độ giống hệt vậy à?”

Không khí lặng ngắt. Lục Trúc đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như người xa lạ của Du Hi, trong lòng khẽ run lên.

Nên phủ nhận sao?

Không được, tuyệt đối không thể. Chính miệng cậu từng nói sẽ chọn người cạnh tranh đến cuối cùng.

Nếu giờ mà phủ nhận, chẳng khác nào tự tát vào mặt mình, thậm chí còn có khả năng bị Du Hi nhận ra điều gì đó.

Tuyệt đối không thể để lộ sơ hở.

Ánh mắt Lục Trúc dần trầm xuống, cậu phải đánh cược một phen.

Cậu hít sâu một hơi, nghiêm túc gật đầu:

“Phải.”

Im lặng——

“Khà.” Du Hi đột nhiên bật cười, sự điên cuồng giấu sau đáy mắt cũng bộc lộ hoàn toàn trong khoảnh khắc ấy.

“Tốt lắm, anh đã chọn đúng rồi.” Du Hi cúi xuống, hai tay nâng mặt Lục Trúc lên ngắm nghía tỉ mỉ, “Nhưng tiếp theo, phải dạy dỗ anh cẩn thận mới được~”

Ngón tay mảnh mai trắng ngần lướt nhẹ qua mặt cậu, Du Hi hài lòng hôn xuống.

Chỉ có đủ lạnh lùng, Du Hi mới không lo Lục Trúc sẽ bị người khác cướp đi.

Nhưng cô không muốn Lục Trúc lạnh nhạt với mình, cho nên——phải nắn cậu thành hình dạng của cô.

“Khà khà khà~ Vật sở hữu của em… cuối cùng cũng quay về rồi.”

Lục Trúc khép mắt lại…

Sáng hôm đó thực sự quá điên cuồng, đến mức Lục Trúc suýt không đứng dậy nổi. Cũng may, cuối cùng vẫn cố gắng gượng được.

Du Hi đang nằm trên người cậu ngủ say, môi hé nhẹ, hơi thở phập phồng vô thức.

Xác nhận nhiều lần chắc chắn cô sẽ chưa tỉnh ngay, Lục Trúc mới chậm rãi đỡ cô lên giường, tự mình ráng sức lén lút xuống.

Cậu phải đi xem tình hình của Trần Nguyên Nguyên thế nào rồi.

May thay, người vẫn còn sống. Nhưng——cánh tay có một vết rạch, Lục Trúc nhìn cái là nhận ra, đó là do dao phẫu thuật gây ra.

So với vết trên vai cậu… có khi còn sâu hơn.

Lục Trúc bất lực thở dài, cậu không thể ra tay giúp được. Nếu để Du Hi phát hiện, cậu cũng xong đời.

Một con thú cưng lạnh nhạt và hung dữ với chủ, thà biến thành tiêu bản còn có giá trị hơn.

Cậu xin lỗi.

Lục Trúc khẽ thở ra, giúp Trần Nguyên Nguyên điều chỉnh tư thế cho thoải mái hơn.

Khi làm vậy, cậu phát hiện chiếc nhẫn trên tay cô ấy.

May mà lúc sau cậu đã dán thêm băng cá nhân, không để Du Hi thấy.

Nhưng như vậy cũng cho thấy——Du Hi dường như không để ý đến những vật nhỏ trên người Trần Nguyên Nguyên.

Vậy còn… sợi dây chuyền?

Lục Trúc nhẹ nhàng vén tóc Trần Nguyên Nguyên, quả nhiên, dây chuyền vẫn còn trên cổ.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, buông tóc xuống, che đi dây chuyền, rồi chậm rãi đứng dậy.

Không cần lấy nó đi. Cậu không biết cách dùng cũng chẳng rõ giới hạn, chi bằng cứ để lại cho Trần Nguyên Nguyên.

Như vậy, hiện tại chỉ còn một vấn đề——

Giang Thư thế nào rồi?

Lục Trúc quay đầu nhìn Du Hi, không rõ cô sẽ ngủ đến bao giờ. Phòng hờ vạn nhất, thêm một liều nữa!

Ánh mắt Lục Trúc lạnh lùng, chậm rãi đưa tay ra.

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động làm chuyện thế này, dù chỉ là chạm nhẹ vào những chỗ nhạy cảm của Du Hi như eo hay bàn chân.

Một cơn tội lỗi ập đến trong lòng:

Xin lỗi nhé… không thấy, không buồn. Em cứ ngủ thêm một lúc nữa đi!

Cạch——

Lục Trúc lặng lẽ mở cửa phòng, không đi thẳng đến phòng 443, mà trước tiên ghé qua phòng 446.

Cậu cần công cụ mang tên Tần Lan.

Sau khi gõ cửa, Lục Trúc phải đợi một lúc mới nghe thấy tiếng động từ bên trong.

“Ai đấy?” Giọng nhỏ Như vang lên bực dọc, rõ ràng vừa tỉnh ngủ.

“Là anh.” Lục Trúc bình thản đáp.

Cửa mở ra, nhỏ Như u oán nhìn cậu:

“Sáng sớm đã gõ cửa phòng con gái, anh có biết lịch sự không hả?”

“Giờ sắp trưa rồi đấy.”

Nhỏ Như im luôn, rầm một tiếng đóng sập cửa.

Khóe miệng Lục Trúc co rút, lại gõ tiếp:

“Mở cửa đi, anh đến tìm người.”

“Nguyên Nguyên không có ở đây!”

…Cạn lời. Đây gọi là bạn thân à? Trần Nguyên Nguyên cả đêm không về mà nhỏ cũng chẳng lo?

À, hiểu rồi——vừa tỉnh ngủ, chưa biết Trần Nguyên Nguyên đã mất tích lâu vậy.

Lục Trúc bất đắc dĩ thở dài:

“Anh không tìm cô ấy, anh tìm Tần Lan.”

Cạch——

Nhỏ Như đẩy Tần Lan ra cho Lục Trúc, rồi lại đóng cửa cái rầm.

Lục Trúc nhún vai, không sao cả, miễn là có người.

Tần Lan hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, đầu lắc lư muốn gục. Nếu không có Lục Trúc đỡ, chắc ngã từ lâu rồi.

Cảm giác như không thật… đây thực sự là em gái cậu sao? Cô nàng Tần Lan cuồng anh đến mức bệnh hoạn ấy?

Từ hôm qua đã thấy kỳ lạ rồi, ngoan ngoãn đến đáng nghi.

Lục Trúc cau mày suy nghĩ.

Nhưng giờ chưa phải lúc bận tâm đến Tần Lan. Với lý do thích hợp trong tay, Lục Trúc dẫn cô đến cửa phòng 443.

Cộc cộc cộc——

Không lâu sau, cửa phòng mở ra. Nhưng người trong phòng có vẻ rất cảnh giác.

Giang Thư thò đầu ra, bất an nhìn Lục Trúc:

“Xin hỏi… anh có chuyện gì không ạ?”

Lục Trúc hơi khựng lại——có gì đó… là lạ.

Phải, cảm giác xa lạ. Trong giọng nói của Giang Thư bây giờ, mang theo một sự xa cách rõ rệt.

Nhưng vẻ mặt ấy, thái độ nhẹ nhàng ấy——lại hoàn toàn trùng khớp với chủ cách của cô.

Một khả năng lóe lên trong đầu Lục Trúc.

Giang Thư đã khôi phục lại trạng thái do chủ cách dẫn dắt. Mà ở trạng thái này… cô không có ký ức ở bên cậu.

Là do Trần Nguyên Nguyên làm sao?

“Tiểu Thư, ai thế?” Thượng Quan Tình Vũ bất ngờ xuất hiện, chắn Giang Thư lại phía sau.

Khi nhìn thấy Lục Trúc, vẻ mặt cô ta trở nên cực kỳ phức tạp:

“Xin hỏi… anh là?”

Cô ta cũng không nhớ ra cậu rồi.

Lục Trúc âm thầm thở ra:

“Không có gì, tôi gõ nhầm phòng.”

Cậu đang định quay người rời đi thì——

Giang Thư đột nhiên mím môi, che ngực, khẽ nói:

“À… xin hỏi, anh tên là… Lục Trúc, đúng không?”

Ơ? Sao cô ấy vẫn nhớ được tên mình?