"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 103

Thình thịch — thình thịch — thình thịch —

Hự... hự... hự...

Nhịp tim, hơi thở, giữa màn đêm khắc họa nên một bản nhạc mang tên [Cái chết].

Thị giác đã bị tước đoạt, cơ thể cũng bị trói chặt, giờ đây Lục Trúc chỉ còn có thể dựa vào thính giác để phán đoán xung quanh đang xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng, đợi hồi lâu, Lục Trúc chẳng nghe thấy thêm bất kỳ âm thanh nào khác.

Tĩnh lặng— không có nghĩa là không có gì xảy ra.

Trần Nguyên Nguyên ngồi ở một bên, chậm rãi chờ đợi, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người Lục Trúc.

Cậu không vùng vẫy, không cầu cứu, chỉ lặng lẽ nằm đó.

Đã chấp nhận số phận rồi sao? Trần Nguyên Nguyên không tin điều đó.

Sự im lặng kéo dài rất lâu, cơn buồn ngủ bắt đầu dâng lên, Lục Trúc không tài nào chống đỡ nổi nữa.

Không được ngủ — không được ngủ — không được ngủ...

Dù đã liên tục nhắc nhở bản thân như thế, nhưng Lục Trúc vẫn dần mất đi ý thức.

Mãi cho đến khi một tiếng nổ lớn vang lên, chút ý thức ít ỏi còn sót lại mới được kéo về đôi chút.

Cơ thể giống như vừa chịu một chấn thương nào đó, Lục Trúc cảm nhận được cơn đau.

Đã muộn rồi...

Bức tường bị nổ tung thành một lỗ lớn, thật khó tưởng tượng tình trạng của những người bên trong căn phòng này sẽ ra sao.

Nhưng Lục Trúc đã không còn đủ tỉnh táo để nghĩ tới điều đó.

Trong cơn mơ hồ, cậu như nhìn thấy Trần Nguyên Nguyên đứng bật dậy, rồi hoàn toàn mất đi ý thức.

“Đã không còn ai... có thể ngăn cản tụi mình nữa rồi.” Trần Nguyên Nguyên bật cười, điên loạn trong ánh mắt không còn che giấu nổi nữa.

Cô chậm rãi bước đến bên Lục Trúc, ngồi xổm xuống, nâng gương mặt cậu lên bằng hai tay.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc đó, cánh cửa đột ngột bật mở, Tần Lan xuất hiện nơi ngưỡng cửa.

Trần Nguyên Nguyên nhíu mày: “Cô đến đây làm gì?”

Khóe môi Tần Lan cong lên, nở một nụ cười đầy kinh dị.

Hóa ra, kẻ quái dị giấu mặt... không chỉ có một mình Trần Nguyên Nguyên.

Tần Lan chậm rãi bước tới: “Không có gì, chỉ là muốn cảm ơn chị đã giúp tôi loại bỏ vài cái gai trong mắt.”

Phập —

Một con dao mổ cắm thẳng vào ngực Trần Nguyên Nguyên. Cô không kịp phản ứng, mệt mỏi và thiếu ngủ khiến tốc độ phản xạ của cô chậm chạp hơn bình thường.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.

Cơ thể Tần Lan run rẩy, là vì quá phấn khích: “Cuối cùng... cuối cùng cũng loại sạch lũ sâu bọ dám nhăm nhe anh trai tôi rồi!”

Cô ta đẩy Trần Nguyên Nguyên sang một bên, lấy ra một hộp diêm: “Dù sao cũng cảm ơn chị, nhưng vẫn mời chị cùng chết chung với bọn họ nhé!”

Ngọn lửa bùng lên, như thể được lan truyền từ vụ nổ ở phòng bên, Tần Lan cười rạng rỡ.

“Anh ơi, Lan Lan đã bảo vệ được anh rồi đó~”

Người chiến thắng cuối cùng— là...

Đoàng —

Rầm —

Thế giới rơi vào tĩnh lặng, mọi tội lỗi đều lặng yên tại khoảnh khắc đó.

Nam Cung Hướng Vãn run rẩy buông tay, chiếc bình hoa rơi xuống đất, mảnh sứ cắt vào chân cô.

Cô không cảm nhận được đau đớn, bởi cảnh tượng trước mắt đã khiến cô chết lặng.

Điên rồi... tất cả đều điên cả rồi!

Lục Trúc đâu?

Nam Cung Hướng Vãn cắn chặt răng, lôi Lục Trúc về phòng cậu.

Nhưng mà...

Tiếp theo phải làm gì đây?

Cô bịt tai, từ từ ngồi thụp xuống.

Âm thanh ngọn lửa cháy hừng hực như thể được khuếch đại, liên tục vang lên trong tai cô.

Tại sao... cô lại phải trải qua chuyện này chứ!

Tại sao...

...

Dù là giữa đêm khuya, đội cứu hộ vẫn đến rất nhanh, một mạch thông suốt đến hiện trường.

Nhưng kết quả cuối cùng lại là— không một ai sống sót.

Nam Cung Hướng Vãn ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn đội cứu hộ tất bật qua lại, lòng nặng trĩu.

Lục Trúc thì vẫn đang nằm bên cạnh cô, bất tỉnh.

Cô thở dài: “Tài xế, đi thôi.”

Chiếc xe lăn bánh rời khỏi hiện trường.

Ngồi trong xe, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, cô vốn đã thiếu ngủ từ lâu.

Nhưng cô không muốn ngủ.

Theo như kế hoạch của cô và Lục Trúc, chỉ cần sắp xếp cho cậu một [cái chết giả] là được.

Kết quả, khỏi cần ra tay.

Sau khi tận mắt chứng kiến máu me và xác chết, làm sao cô có thể bình tĩnh nổi?

Trong lúc trầm ngâm suy nghĩ, xe đã đến nơi— một căn phòng thuê ở khu hẻo lánh, là nơi cô đã chuẩn bị từ trước.

Cô trả thêm ít tiền nhờ bác tài giúp bế Lục Trúc vào trong, sau đó tiễn luôn người đó đi.

Cô không còn muốn quay về nữa.

Cảnh tượng kinh hoàng đó, cả đời cô cũng không muốn nhìn lại.

Mí mắt mỗi lúc một nặng, cuối cùng Nam Cung Hướng Vãn không cầm cự được nữa, ngủ thiếp đi bên cạnh Lục Trúc.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cô chậm rãi tỉnh lại, nhưng vẫn còn chút mệt mỏi.

Ngủ không ngon, sao mà tỉnh táo cho nổi.

Nam Cung Hướng Vãn hít một hơi thật sâu, bỗng nhận ra mình đang dựa vào người Lục Trúc. Cô ngẩn ra, ngước đầu lên nhìn.

Lục Trúc đã tỉnh từ lâu, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

Cả hai chìm vào im lặng, như có một sự đồng điệu kỳ lạ.

Nam Cung Hướng Vãn không vội vàng rời khỏi người cậu, ngược lại còn cảm thấy ở bên cạnh cậu an toàn hơn một chút.

Sự im lặng ấy kéo dài tới tận trưa, cuối cùng Nam Cung Hướng Vãn mới chậm rãi lên tiếng: “Cậu... định làm gì tiếp theo?”

Lục Trúc chớp mắt, hít sâu một hơi, mặt không biểu cảm: “Làm gì tiếp theo à...”

Một thoáng trầm mặc.

Lục Trúc cúi đầu, nhưng không nhìn cô mà là nhìn xuống nền nhà: “Quả nhiên, mình vẫn nên chết đi thì hơn.”

Nam Cung Hướng Vãn sững người. Cô không hiểu vì sao cậu có thể thản nhiên nói ra điều đó như vậy.

Người từng muốn sống bằng mọi giá là cậu, nhưng người có thể bình tĩnh đối mặt với cái chết... cũng là cậu.

Hai điều trái ngược như thế, sao lại tồn tại cùng một người được?

“Cậu có thể giúp tớ... một việc cuối cùng không?” Giọng nói của Lục Trúc kéo cô về thực tại.

Nam Cung Hướng Vãn mím môi: “Việc gì?”

“Giúp tớ mua vài thứ.”

Lục Trúc đưa ra một danh sách. Dù không thể hiểu hoàn toàn, nhưng bằng trực giác và hiểu biết, cô nhận ra trong đó có vài món là độc dược.

“Cậu định dùng cách này để tự kết liễu mình sao?”

Rõ ràng có rất nhiều phương án, vậy mà Lục Trúc lại chọn con đường đau đớn và dài dằng dặc nhất.

Bàn tay Nam Cung Hướng Vãn siết chặt lại: “Đây là kiến thức cậu học được từ cô gái tên Du Hi kia đúng không?”

“Ừ.” Lục Trúc không phủ nhận.

Nam Cung Hướng Vãn hé môi, định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Nếu đây là điều Lục Trúc học được từ Du Hi, vậy có khả năng— đây chính là quân bài mà cô ấy để lại, để phòng khi xảy ra bất trắc, Lục Trúc có thể quay về tìm cô?

Nhưng nếu cô nghĩ ra được điều đó, Lục Trúc chắc chắn cũng sẽ nghĩ ra.

Chỉ là, sau khi quay về, cậu sẽ làm gì... còn tùy vào chính cậu.

Nam Cung Hướng Vãn thở dài, đứng dậy đi mua đồ.

Trước khi ra khỏi cửa, cô quay đầu nhìn lại Lục Trúc: “Cậu thật sự... đã quyết định rồi sao? Bây giờ đổi ý, vẫn còn kịp đấy.”

Lục Trúc gật đầu, điềm nhiên: “Quyết rồi.”

Cô không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi căn phòng.

Không gian trở lại tĩnh lặng, Lục Trúc hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên thâm trầm.

Vậy ra... cho dù cố gắng đến thế nào, vẫn không thể tránh khỏi bad end sao?

[Cơ hội cuối cùng]... cũng đến lúc phải thật sự sử dụng rồi.

Lần này, cậu sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm cũ nữa.