"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 04

Đát—đát—đát đát—đát tả tả la tả—

Sắc mặt tối sầm, Lục Trúc lặng lẽ cầm điện thoại lên, lại mua thêm một tờ vé số.

Vẫn là… hai đồng trúng hai đồng.

Lục Trúc im lặng, quay đầu nhìn viên xúc xắc đang mắc giữa khe giường, một góc nhô lên cao.

Không hiểu nổi, Lục Trúc thật sự không hiểu làm sao bản thân có thể vừa may mắn đến mức khó tin, lại vừa xui xẻo đến lạ thường.

Thôi thì, thử tung lại một lần nữa vậy.

Lần này, xúc xắc dừng lại vững vàng ở mặt số [6].

Vậy là... Tiểu Anh Đào rồi. Lục Trúc liếc qua hành trình cụ thể, lần trao đổi này kéo dài chưa đến một năm.

Cuối tháng Hai xuất phát, cuối tháng Mười Hai quay về.

Chấp nhận được. Khoảng thời gian dài như vậy, không tin mấy người đó vẫn còn chưa thể quên mình — từ thể xác đến tinh thần.

Nếu vẫn không xong, vậy thì anh sẽ đi xa hơn nữa!

Dù sao thì, đây là cơ hội cuối cùng của anh rồi. Nếu vẫn không được...

Thì giải thoát khỏi thế giới này luôn vậy —

Lục Trúc khịt khịt mũi, bèn gọi cho giáo viên phụ trách bên Bộ Ngoại giao để trình bày nguyện vọng.

Việc tiếp theo chỉ còn là chờ xem có đến lượt mình không, chuyện này thì còn tùy vào vận mệnh.

Ong ong—

Lục Trúc ngẩn người, anh mới vừa đặt điện thoại xuống, không ngờ đã có tin nhắn đến.

Giáo viên Bộ Ngoại giao làm việc nhanh vậy sao?

Nghĩ nhiều rồi, không phải tin từ Bộ Ngoại giao, mà là của “58”.

Nhưng cũng tốt thôi, chờ cái nào mà chẳng là chờ.

Lục Trúc nhún vai, bấm vào khung trò chuyện với người thuê dạy kèm, đang định cân nhắc nên trả lời thế nào, đối phương đã thẳng thừng nhắn trước:

[Kèm toàn bộ à?]

Quả quyết quá mức luôn ấy. Lục Trúc gãi đầu, nhắn lại:

[Được thôi, chỉ là mấy môn xã hội thì có thể không giỏi bằng tự nhiên.]

[Trong hồ sơ này của cậu có thông tin nào thổi phồng không?]

Khóe miệng Lục Trúc co giật. Vị khách này đúng là không giỏi giao tiếp, tám phần mười là kiểu người khó chơi, khiến anh đột nhiên hơi không muốn nhận việc nữa.

Nhưng vì phép lịch sự, Lục Trúc vẫn nhắn lại:

[Không có, tất cả đều có thể kiểm chứng.]

[Vậy thì cậu nhé. Ngày mai đến dạy thử một buổi, nếu tôi hài lòng thì mỗi buổi 200 tệ.]

Một buổi 200... một buổi 200... mới chỉ dạy thử thôi mà đã 200!

Lục Trúc đơ người, lập tức thu hồi lại lời nghĩ ban nãy. Khách hàng này — quá tuyệt vời!

Thời buổi này mà vẫn có người sẵn sàng trả giá cao như vậy để thuê gia sư, biết thế lúc trước anh chẳng cần phải làm mấy công việc vô bổ như "liếm hộ bài tập" nữa!

Tất nhiên, cũng chỉ là chút cảm thán thôi. Tháng Chín, tháng Mười cũng chẳng có mấy người cần học bù.

Lục Trúc bật cười, lập tức xin thông tin liên lạc từ đối phương, tiện thể hỏi xem mai cần chuẩn bị bài gì.

Đơn hàng này — anh phải giành được!

Tâm trạng tốt lên, Lục Trúc liền đặt ngay một phần gà rán tự thưởng cho bản thân.

Đang ăn thì một tin vui khác cũng ập đến.

Tư cách sinh viên trao đổi của Lục Trúc đã được xác nhận, anh rất may mắn, vừa khéo là người cuối cùng đủ điều kiện.

Giáo viên bên Bộ Ngoại giao dặn anh tranh thủ kỳ nghỉ học tiếng Nhật, đồng thời giao thêm vài việc cần chuẩn bị.

Tối nay đúng là song hỉ lâm môn, Lục Trúc không nhịn được mà tu ừng ực một ngụm “nước hạnh phúc”.

Chốt lại bằng một chữ: “Sướng!”

Vận đỏ ngập trời rồi, mua thêm tờ vé số nữa xem sao!

Vẫn là hai đồng trúng hai đồng...

“……”

Niềm vui của Lục Trúc lập tức bị dội gáo nước lạnh, nhìn dòng thông báo trúng thưởng mà nhíu mày.

Rốt cuộc thì đây là may mắn… hay bất hạnh?

...

[Cái gọi là vận may, chẳng qua cũng là thứ đã được định sẵn trong vô hình mà thôi.]

Trần Nguyên Nguyên đã về đến nhà, nhưng tâm trạng lại chẳng lấy gì làm vui vẻ.

“Gia sư? Phải đi nhờ người ngoài dạy kèm nữa sao?”

Người phụ nữ ngồi ở đầu bên kia ghế sofa đặt tách nước xuống, giọng bình thản:

“Ý con là... con có thể dạy, đúng không?”

“Chẳng lẽ không đúng?”

An Ninh bất lực thở dài:

“Nguyên Nguyên, con cần nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện của em gái con, cứ để mẹ lo.”

Trần Nguyên Nguyên liếc hờ qua góc tường, nơi cô bé nhỏ đang len lén lắng nghe:

“Con vốn dĩ đâu định can thiệp.”

“Vậy con...”

“Chỉ là muốn xem thử, mọi người thật sự quan tâm đến con bé đến mức nào mà thôi.”

An Ninh không nói nữa, gương mặt lộ vẻ áy náy rõ rệt.

Trần Nguyên Nguyên lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị quay về phòng:

“Con đi đọc sách đây. Nếu không có chuyện gì, xin đừng làm phiền.”

Cạch—

Phòng khách lại trở về yên ắng. Một lúc sau, cô bé kia mới dám rón rén bước ra:

“Mẹ, mẹ lại cãi nhau với chị à?”

An Ninh thoáng sững người, xoa đầu cô bé:

“Không có, mẹ và chị con không cãi nhau.”

“Nhưng… chị ấy tức giận lắm, vừa nói vừa đóng sầm cửa lại luôn.”

“... Linh Linh, con còn nhỏ, có nhiều chuyện, đợi lớn lên rồi sẽ hiểu.”

“Ưm— Lúc nào cũng dùng lý do này để gạt con. Con lớn hơn nhiều rồi mà.”

“Nghe lời! Mau về chuẩn bị đi, ngày mai gia sư của con đến đấy.”

Trần Linh Linh phụng phịu chu môi, ánh mắt đầy khó chịu:

“Chị nói đúng! Mời gia sư gì chứ, thừa thãi hết sức!”

“Con bé này! Tưởng mình giỏi lắm rồi à? Để mẹ nói cho con biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Lần này mẹ tìm cho con một thủ khoa cấp tỉnh đấy.”

“Xì— Con chẳng tin đâu.”

“Đừng có cãi, về phòng mau.”

“Vâng…”

Cạch—

Phòng khách lại rơi vào tĩnh lặng.

Cái gọi là vận may, cũng chỉ là thứ đã được định sẵn từ lâu mà thôi…

...

Bíp bíp bíp— bíp bíp bíp— bíp bíp bíp—

Đồng hồ báo thức reo vang, Lục Trúc lập tức mở mắt, bật dậy chuẩn bị thay đồ.

Hôm nay lạ thật. Theo thói quen, hễ đồng hồ reo là anh sẽ nằm thêm một lát, nhất là vào mùa đông.

Nhưng hôm nay không thể.

Vì hôm nay là ngày anh “khai trương thử”, phải đến [@儛吆q〭〟i巴芭] để phỏng vấn.

Nếu thành công — thì là một công việc làm thêm lương cao.

Nếu không thành công… thì thôi, coi như không có duyên.

Chuyện cũng chẳng thể cưỡng cầu.

Lục Trúc hít sâu một hơi, thay đồ rồi đi rửa mặt.

Lúc soi gương, anh chợt thấy vài sợi tóc bạc lẫn trong mái tóc đen, bất giác cau mày.

Quả nhiên vẫn có ảnh hưởng. Nhưng trừ việc tóc hơi bạc ra thì cơ thể vẫn chưa có dấu hiệu lão hóa nào.

Cũng chẳng sao cả. Lục Trúc cười khẽ.

Không có chuyện gì có thể phá hỏng tâm trạng tốt của anh hôm nay.

Chuẩn bị xong xuôi, Lục Trúc rời khỏi căn phòng trọ, trên đoạn đường ra trạm xe buýt, tuyết tan băng chảy, gió xuân phơi phới.

Bên kia

“Con ra ngoài đây.” Trần Nguyên Nguyên đi giày xong, mở cửa.

“Mới sáng ra con định đi đâu thế? Không ăn sáng à?” An Ninh từ trong bếp bước ra, vẫn còn đeo tạp dề.

Trần Nguyên Nguyên chỉ liếc một cái:

“Không ăn đâu. Ra ngoài đi dạo chút. Đói thì tính sau.”

Tâm trạng rối bời, cả đêm qua gần như không ngủ được.

Rầm—

An Ninh bất lực thở dài, quay trở lại bếp.

Đứa lớn không chịu ăn, đứa nhỏ vẫn còn phải lo.

“Linh Linh, dậy ăn sáng mau!”

Trong phòng vọng ra tiếng “ưm ưm” đầy miễn cưỡng.

Chờ thật lâu mới nghe tiếng bước chân lười nhác kéo ra khỏi phòng, thế là lại một bài thuyết giáo dài dằng dặc sắp bắt đầu:

“Sao mà lề mề vậy? Bảo dậy sớm cơ mà, đêm qua lại lén chơi đến khuya đúng không? Cứ thế này thì sau này sẽ...”

Nghe mãi thành công thức luôn rồi, chẳng thấy mệt sao?

Đột nhiên mất cả khẩu vị, Trần Linh Linh lặng lẽ thở dài.

Ding dong—

Bài giáo huấn cuối cùng cũng dừng lại chút, An Ninh nhìn đồng hồ, chau mày:

“Đã tám giờ rồi, con còn chưa ăn xong, thầy giáo người ta đến rồi kìa.”

“Đến rồi thì mời vào, cùng ăn sáng cũng được mà.”

“Đừng nói xấc! Mau ăn mau lên.” An Ninh đứng dậy, đi ra cửa.