"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 06

Lúc này cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, Lục Trúc âm thầm thở ra một hơi thật dài.

Tiếp theo, chính là chuyện cái “bát cơm” này rồi. “Đúng rồi dì ơi, dì thấy buổi học hôm nay có hài lòng không ạ?”

Nói thật thì, An Ninh đúng là rất hài lòng. Lục Trúc có cách dạy riêng của mình.

Mặc dù rất dễ nhận ra Trần Linh Linh bài xích cậu rõ ràng, nhưng khi vào học thì mắt con bé sáng rực lên.

“Ừm, không tệ. Vậy mời thầy Lục tiếp tục nhé.”

Cách xưng hô đã thay đổi, Lục Trúc mừng thầm trong bụng — bát cơm này, cậu giữ được rồi!

Có tiền rồi! Có tiền rồi!

Lục Trúc đè nén con tim đang nhảy cẫng vì phấn khích, liếc nhìn đồng hồ thấy thời gian vừa vặn thì tiếp tục buổi dạy.

Trong lúc đó, An Ninh cũng rời khỏi phòng, không làm phiền bọn họ nữa.

Xuống phòng khách, An Ninh thấy đôi giày đặt ở cửa, biết ngay Trần Nguyên Nguyên đã về, bèn quay người đến trước cửa phòng con bé.

Cốc cốc cốc—

Gõ nhẹ mấy cái, An Ninh đẩy cửa bước vào: “Nguyên Nguyên, con ăn sáng chưa?”

Câu hỏi gượng gạo, Trần Nguyên Nguyên vẫn không rời mắt khỏi trang sách, đáp: “Ăn rồi.”

Dĩ nhiên là chưa ăn. Chẳng qua Trần Nguyên Nguyên không muốn nói nhiều thôi.

Quả nhiên, câu tiếp theo của An Ninh nghẹn lại trong cổ họng.

Nhưng bà vẫn không định từ bỏ dễ dàng như vậy: “Vậy... có muốn ăn chút trái cây không?”

“Con không nuốt nổi.”

“Thế… con có muốn đi chơi với mẹ không? Mình đi dạo trung tâm thương mại, xem phim một chút nhé?”

Cuối cùng Trần Nguyên Nguyên cũng ngẩng đầu lên, chậm rãi nhìn về phía An Ninh: “Không cần đâu. Con muốn yên tĩnh đọc sách.”

Rõ ràng là lời tiễn khách rồi.

Vậy mà người phụ nữ vừa nãy còn mạnh mẽ ra mặt vì Lục Trúc giờ đây lại chỉ lộ ra vẻ mặt u sầu.

“Vậy mẹ không làm phiền con nữa.” An Ninh rời đi, căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh.

Tâm trạng càng thêm tồi tệ, Trần Nguyên Nguyên hít sâu một hơi, lại đưa mắt trở về trang sách.

Nhưng đã bị cắt ngang một lần, giờ đến đọc cũng không vô nữa.

Hay là gọi video cho Tiểu Như nhỉ?

Nghĩ một lúc, Trần Nguyên Nguyên cầm điện thoại lên.

Chờ không bao lâu, khuôn mặt tươi cười của Tiểu Như hiện lên trên màn hình: “Nguyên Nguyên! Có phải là nhớ tớ rồi không~?”

Ừm, ít nhất cũng bị kéo dời sự chú ý đi một chút.

Trần Nguyên Nguyên nhàn nhạt mở miệng: “Không, chỉ muốn xem cậu còn sống hay không thôi.”

Tiểu Như khựng lại, nụ cười cứng đờ trên mặt: “Sao tự dưng lại nghi ngờ chuyện đó chứ?”

“Với cái tính của cậu, về nhà là bắt đầu chạy nhảy lung tung. Nhỡ gặp chuyện gì bất trắc thì sao?”

“…” Tiểu Như bĩu môi đầy ấm ức: “Tớ ngáo vậy luôn à?”

Trần Nguyên Nguyên không chần chừ gật đầu cái rụp.

Tiểu Như lĩnh ngay một đòn chí mạng, suýt nữa phun máu tại chỗ: “Thế còn cậu? Về nhà rồi làm gì?”

“Đọc sách.”

“Ể— không thể nào? Có người nghỉ hè mà còn đọc sách á? Nguyên Nguyên, chẳng lẽ cậu không còn gì khác để làm à?”

“Ừ đấy.”

“Trời ơi Nguyên Nguyên, tớ phải nói cậu mấy câu đây. Cậu cứ thế này là không ổn đâu!”

Trần Nguyên Nguyên sững lại, trong mắt hiện lên vẻ ngờ vực: “Không ổn?”

Tiểu Như gật đầu chắc nịch: “Ừa! Cậu nghĩ mà xem, ở trường thì học học học, về nhà rồi vẫn không chịu nghỉ ngơi. Cậu định cuốn người khác chết theo à?”

Trần Nguyên Nguyên im lặng, nghĩ lại thì… đúng thật là như vậy.

Tiểu Như tiếp tục thuyết giảng: “Không ổn tí nào! Cậu sống kiểu này là sẽ bị tích tụ u uất trong lòng đó!”

Trần Nguyên Nguyên ngẩn người, biểu cảm bắt đầu thay đổi tinh tế.

Đúng vậy, gần đây cậu ấy cứ có cảm giác nặng nề khó tả. Chẳng lẽ thật sự bị Tiểu Như nói trúng rồi?

“Nguyên Nguyên à, nghe tớ một câu. Nghỉ hè rồi thì phải chơi chứ!”

“Chẳng có gì vui cả.”

“Cậu không chịu ra ngoài thì sao biết cái gì vui hay không? Theo tớ thấy nhé, cậu nên kiếm một anh người yêu đi. Có người bầu bạn thì sẽ không còn cảm thấy nhàm chán nữa.”

Tiểu Như nói chuyện một cách vô cùng đương nhiên, không hề nhận ra ánh mắt Trần Nguyên Nguyên bên kia màn hình bỗng thay đổi.

Không biết vì sao, nghe đến hai chữ “người yêu”, trong lòng Trần Nguyên Nguyên lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Không diễn tả được rõ ràng, vừa có phần chán ghét, lại như có chút khao khát… Hình như... là muốn tìm một người cụ thể nào đó?

Đúng! Cách giải thích này hợp lý — vừa muốn nếm thử vị ngọt, lại không cam tâm để người khác hưởng lợi.

Nhưng cái kiểu mâu thuẫn trong lòng như vậy, suy cho cùng là không ổn.

Trần Nguyên Nguyên chậm rãi thở ra một hơi: “Thôi đi, yêu đương với đàn ông, phiền chết đi được.”

Vừa dứt lời, nụ cười của Tiểu Như lập tức biến mất, tròn mắt nhìn, như thể vừa nghe thấy chuyện gì động trời lắm.

Còn chưa kịp để Trần Nguyên Nguyên thắc mắc, Tiểu Như đã ôm mặt, đột nhiên đỏ ửng lên: “Nguyên Nguyên... tớ không ngờ… cậu lại như vậy.”

“Hửm?” Trên đầu Trần Nguyên Nguyên hiện ra một dấu chấm hỏi, không hiểu cô nàng nói gì: “Ý cậu là sao?”

Tiểu Như biến mất khỏi màn hình, nhưng cuộc gọi vẫn chưa tắt: “Nguyên Nguyên, thì ra cậu… là thích con gái sao? Vậy... vậy tớ đây, có phải bị cậu thèm thuồng cái thân xác này không?”

Im lặng—

Sắc mặt Trần Nguyên Nguyên tối sầm lại, trong ánh mắt lộ ra một tia sát khí: “Xin lỗi, không hề có ý nghĩ đó.”

Tiểu Như đột ngột hiện ra lại, mặt càng đỏ hơn: “Quá đáng! Không thèm nói chuyện với cậu nữa!”

Tút—

Cuộc gọi kết thúc. Trần Nguyên Nguyên cũng không có ý định gọi lại, đứng dậy leo lên giường nằm.

Mặc dù Tiểu Như đúng là ngốc thật, nhưng những lời vừa rồi cứ văng vẳng bên tai.

Chẳng lẽ, mình thật sự nên đi kiếm một người bạn trai?

Bắt đầu... nghi ngờ cuộc sống rồi.

Cùng lúc đó, ở phía bên kia bức tường, cũng có một người đang nghi ngờ cuộc sống.

Không phải Lục Trúc, mà là Trần Linh Linh.

“Cậu... là quái vật à?” Trần Linh Linh nhìn Lục Trúc với ánh mắt khó chịu.

Từ lúc An Ninh rời đi, Trần Linh Linh liền không còn nghe giảng đàng hoàng nữa. Mặc dù Lục Trúc dạy rất hay, nhưng cô bé không định chịu thua dễ như vậy.

Quay bút, cố tình không nghe, nghịch điện thoại — tóm lại mục tiêu chỉ có một: đuổi Lục Trúc về.

Lục Trúc bất đắc dĩ, chỉ đành tạm dừng buổi học, trước tiên trò chuyện một chút: “Linh Linh à...”

“Đừng có gọi tự nhiên thế. Tôi với cậu không thân đến mức đó.”

Khóe miệng Lục Trúc co giật, nhịn: “Vậy... bạn học Linh Linh, cậu mệt rồi à?”

“Không mệt.”

Được rồi, Lục Trúc hiểu rồi. Rõ ràng là không muốn học tiếp, đúng chứ?

Lục Trúc thở dài: “Bạn học Linh Linh, tôi biết cậu áp lực rất lớn. Nhưng đây cũng là công việc của tôi, mong cậu thông cảm.”

“Hả? Tại sao tôi phải thông cảm cho cậu? Gia sư các kiểu, vốn dĩ đã là chuyện dư thừa rồi.”

“Nhưng vừa nãy cậu cũng nghe rất chăm chú còn gì?”

Trần Linh Linh khựng lại, hiển nhiên là không biết phản bác thế nào.

“Tôi mặc kệ, tóm lại là tôi không thích cậu làm gia sư!” Vô lý hết sức, bắt đầu nổi cơn tam bành.

Nhưng Lục Trúc vẫn điềm tĩnh, nhướn mày: “Vậy tôi có thể biết lý do không? Có chết cũng phải chết cho rõ ràng một chút chứ?”

Trần Linh Linh liếc nhìn cậu, trẻ con thì chẳng có nhiều tâm tư, cũng không vòng vo: “Tôi muốn chị tôi dạy.”

Chị à…

Lục Trúc nhún vai: “Nhưng nếu chị cậu dạy được thì chắc mẹ cậu đã không mời tôi đến rồi, đúng không?”

“Không phải! Chị tôi giỏi hơn cậu nhiều! Chỉ là... chỉ là... Thôi, nói với cậu cũng vô ích.”