"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 11

Lúc mới nhập học, đúng là như thế thật. Khi đó, cô giáo chủ nhiệm còn vui mừng ra mặt.

Ai mà ngờ được, một thủ khoa toàn tỉnh lại chịu chọn chuyên ngành của bọn họ chứ?

Nhưng chẳng bao lâu sau, thân phận “trẻ cá biệt” của Lục Trúc đã không giấu được nữa.

Từng bước một, cậu ta tụt hạng từ “động vật cấp một cần bảo vệ” xuống còn “cấp hai”.

Thế nhưng Lục Trúc lại chẳng có vẻ gì là hối hận.

Chỉ là lúc này đây, đứng trước cô nhóc kia, Lục Trúc quyết định... giả vờ một chút, coi như xây dựng hình tượng cá nhân.

“Thì cũng không đến mức đó. Chỉ là làm sinh viên trao đổi thì học phí với tiền đi lại không cần tự bỏ thôi mà.”

Muốn tỏ ra ngầu thì cũng phải dựa trên sự thật. Nếu không đúng thì chỉ là chém gió rẻ tiền thôi.

Cái dáng vênh mặt lên trời kia đúng là khó ưa thật sự.

Trần Linh Linh thấy mà cạn lời, nhưng cô phải thừa nhận — Lục Trúc cũng không phải dạng vừa.

Cảm giác muốn vả cho bõ tức mà lại không làm gì được người ta, đúng là bực không chịu được.

“Xì——” Trần Linh Linh hậm hực hất ghế đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

“Đi đâu đấy?”

“Uống nước!”

“Ừ đi đi, nhớ về sớm đấy.”

Rầm——

Trần Linh Linh hít sâu một hơi, tâm trạng cực kỳ khó chịu.

Ra đến phòng khách, cô cũng chẳng buồn uống nước, mà ngồi phịch xuống cạnh Trần Nguyên Nguyên.

Trần Nguyên Nguyên liếc nhìn cô một cái, giọng đều đều: “Tan học rồi à?”

“Chưa, chỉ là hơi bực thôi.”

“Bực à?”

“Ừ... Cái ông thầy chết tiệt đó giỏi quá sức tưởng tượng... Em... cãi không lại ảnh.”

Ồ? Bị đè đầu rồi hả.

Trần Nguyên Nguyên bỗng thấy hơi hứng thú với gia sư kia — chỉ một chút thôi.

“Đây chẳng phải điều em vẫn muốn sao? Em không luôn mồm nói là muốn trở thành người xuất sắc à? Vậy học hỏi đi.”

Trần Linh Linh lập tức cảm thấy tủi thân: “Nhưng... em muốn trở thành người giống như chị cơ...”

“Em tốt nhất đừng thành người như chị. Mà cho dù muốn cũng không thành được đâu.” Giọng nói bỗng trở nên lạnh đi.

Nghe thì có vẻ khó nghe, nhưng Trần Linh Linh hiểu ý trong đó. Chị không hề xem thường cô.

Trần Linh Linh chán nản dựa vào ghế, trong lòng đầy bực bội.

Trần Nguyên Nguyên cũng không nói thêm, tiếp tục vô hồn chuyển kênh truyền hình.

Trong phòng học, thấy Trần Linh Linh mãi không quay lại, Lục Trúc cũng chẳng buồn nhắc.

Không quay lại thì sao? Không muốn học tiếp nữa chứ gì!

Đã không còn tâm trạng học rồi thì có thúc ép cũng vô ích. Ở cái tuổi này, bọn trẻ toàn phản xạ ngược.

Lỡ mà ép quá khiến mất việc thì lại không ổn.

Thế là Lục Trúc quyết định tạm thời cho Linh Linh nghỉ buổi học hôm nay.

Vừa hay, cậu cũng muốn nghỉ ngơi một chút.

Cài báo thức xong, Lục Trúc bắt đầu lướt video. Nhưng vừa xem được một lúc, liền nhận được tin nhắn của An Ninh.

[An nữ sĩ: Thầy Lục, hôm nay Linh Linh học hành thế nào ạ?]

Chắc là có chút thời gian rảnh nên hỏi thăm một câu.

[Gia sư: Rất tốt, em ấy nghe giảng rất nghiêm túc.]

Nói thật chứ không hề khoa trương.

[Tống nữ sĩ: Vậy là tốt rồi, cảm ơn thầy.]

... Câu trả lời nhạt nhẽo hết chỗ nói.

Lục Trúc nhún vai, không để tâm, tiếp tục xem video mình thích.

Thế nhưng, với người làm mẹ nghiêm khắc thì sao có chuyện chỉ nghe lời một phía?

Vậy nên, Trần Linh Linh cũng nhận được tin nhắn từ mẹ.

Nhưng phản ứng của cô thì chẳng được bình thản như Lục Trúc.

“A a a — phiền chết đi được, mẹ lúc nào cũng thế!” Trần Linh Linh chẳng buồn trả lời, ném thẳng điện thoại sang một bên.

Lại bị làm phiền, Trần Nguyên Nguyên quay đầu lại, hơi cau mày.

Trần Linh Linh không nhận ra, vẫn tức tối trút giận: “Học với cái ông thầy chết tiệt đó, sao mà học nổi chứ!”

Không phải lần đầu cô phàn nàn kiểu này. Cái kiểu “thầy thối” này nọ, Trần Nguyên Nguyên nghe đến phát ngấy rồi.

Chút tò mò ban nãy cũng chuyển thành chán ghét.

Cô không thích bị làm phiền khi đang tập trung.

Cho nên, Trần Nguyên Nguyên quyết định — dứt điểm.

“Cái thầy gia sư đó của em...” Giọng cô lạnh nhạt, “... giữ chữ tín chứ?”

Trần Linh Linh ngẩn ra một lúc, chưa kịp hiểu ý: “Em không rõ ảnh có giữ chữ tín không, nhưng hôm qua em ăn vạ, ảnh bắt em phải giữ lời.”

Quá khứ đen tối bị khui ra rồi.

“Hắn làm gì?”

“Ảnh lấy điện thoại ra ghi âm...”

Nghĩa là có bằng chứng. Vậy thì dễ xử lý.

Trần Nguyên Nguyên suy nghĩ một lúc: “Vậy hôm nay em lại đấu với ảnh một trận, cố để lại chút bằng chứng có lợi cho mình, nắm thóp hắn là được.”

Trần Linh Linh hơi bất ngờ: “Được! Chờ em gom đủ chứng cứ, em sẽ đuổi cổ hắn đi!”

“Không, không được đuổi.”

“Hở?”

“Em nắm thóp được hắn thì hắn sẽ nghe lời em. Đổi người khác, nhỡ em không ưng ý thì lại phải làm lại từ đầu.”

(Và chị thì sẽ lại bị làm phiền tiếp.)

Trần Linh Linh sững người.

“Thay vì đánh cược vào một xác suất mơ hồ, chi bằng nắm chắc điều đã nằm trong tay.”

Trần Linh Linh im bặt. Cô không ngốc, tất nhiên hiểu ý chị.

Chỉ là... những lời này, lại phát ra từ miệng một người học luật... thực sự ổn sao?

Nhưng cô vẫn chọn nghe lời chị. Cô có trộm cắp hay giết người gì đâu, chỉ muốn ông thầy kia ngoan ngoãn nghe lời thôi mà, có gì sai chứ?

Ừm, cứ thế đi!

Trần Linh Linh cười nham hiểm quay về phòng, Trần Nguyên Nguyên hít sâu một hơi, bóp trán tự trấn an.

Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.

Nghe tiếng cửa mở, Lục Trúc quay đầu liếc nhìn, lại nhìn đồng hồ.

Báo thức còn chưa reo, quay lại sớm hơn dự đoán của cậu.

Lục Trúc cũng chẳng thấy có gì đáng ngạc nhiên, cất điện thoại, cầm sách lên: “Nào, chúng ta học tiếp.”

Trần Linh Linh không bước tới, tựa người vào cửa, mỉm cười: “Khoan đã, hay là chúng ta đấu thêm một ván nữa nhé?”

“Hả?” Lục Trúc nhíu mày, nghi hoặc nổi lên trong đầu.

“Tôi nhớ hôm qua đã nói với anh rồi. Tôi không ưa anh, nhưng đuổi anh đi thì rắc rối lắm, nên tôi nghĩ ra một cách.”

Lục Trúc cạn lời — tính lật bài trắng trợn luôn rồi à?

Nhưng vẫn giữ lịch sự mà hỏi một câu: “Cách gì?”

“Chúng ta đấu thêm một ván. Lần này tôi thắng thì sau này anh phải nghe lời tôi. Anh thắng thì tôi trả gấp đôi học phí, thấy sao?”

Gấp đôi học phí? Nghe cũng hấp dẫn phết đấy chứ.

Bảo không động lòng là nói dối. Một ngày ba buổi, mỗi buổi 200, gấp đôi là 1200 một ngày.

Phát tài rồi còn gì.

Lục Trúc cũng không nghi ngờ gì chuyện cô bé có khả năng chi trả. Hôm qua tới đây, cậu đã quan sát kỹ rồi — nhà này không thiếu tiền.

Tuy không sánh bằng Du Hi hay Giang Thư, nhưng cũng thuộc dạng khá giả.

Chỉ là...

Lục Trúc thở dài: “Không đấu, tôi từ chối.”

Cậu có nguyên tắc của mình. Kiếm tiền cũng không thể kiếm theo cách bất chính, huống hồ đối phương chỉ là một học sinh cấp hai, bị phát hiện thì rắc rối to.

Trần Linh Linh ngẩn người — không ngờ Lục Trúc lại cầm cự được trước cám dỗ.

Không ổn rồi, Trần Linh Linh nghiến răng, bước tới kéo áo Lục Trúc: “Không được! Anh nhất định phải đấu với tôi!”

“Không thèm! Phiền phức lắm.”

“Không! Phải đấu!”

...

Hai người bắt đầu cãi vã, âm thanh lớn đến mức Trần Nguyên Nguyên nghe thấy rõ.

Cô bắt đầu bực mình, hít sâu một hơi, đứng dậy đi về phía phòng Trần Linh Linh.

Cô cần phải cảnh cáo hai người kia một trận.