"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 12

Lục Trúc cảm thấy vô cùng khó hiểu—con nhóc này sao lại khỏe thế chứ?

“Không phải, em thế này có phải hơi vô lý quá không?”

Trần Linh Linh dốc hết sức lực như muốn bẻ cả xương, điên cuồng kéo tay Lục Trúc, trông có vẻ sắp lôi cậu khỏi ghế đến nơi rồi.

Chẳng nặng như tưởng tượng, cân nặng của Lục Trúc vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của cô.

Đã vậy thì… kéo một hơi lôi dậy luôn!

Con người ấy mà, một khi máu lên não thì chẳng biết mình đang làm gì nữa. Cứ thế, màn “nhổ củ cải” kỳ lạ bắt đầu.

Kỳ lạ là thế, vậy mà Lục Trúc lại bắt đầu rơi vào thế hạ phong.

Lục Trúc kinh ngạc, chỉ biết bất lực nhìn cô bé mặt đỏ bừng như sắp nổ tung vì gắng sức.

Thôi thì… nhường một chút, không chấp trẻ con.

Lục Trúc buông lực, lập tức bị kéo bật khỏi ghế.

Mọi chuyện đến đây vẫn ổn, nhưng buông lực đột ngột đâu phải chuyện tốt. Trần Linh Linh mất thăng bằng, cả người ngã chúi xuống.

Đáng lẽ chuyện cũng chẳng nghiêm trọng gì, nhưng có vẻ nữ thần may mắn hôm nay đang làm phản.

Chân của Trần Linh Linh vấp trúng chân Lục Trúc, khiến cậu cũng loạng choạng mất đà.

Nếu mà ngã đè lên, chắc chắn Trần Linh Linh sẽ bị thương.

Không được, nếu để ông chủ thấy cô con gái rượu bị thương, không biết ông ấy sẽ nổi đóa thế nào.

Lục Trúc nghiến răng, cố điều chỉnh trọng tâm, để cơ thể đổ về phía trước, vượt qua người Trần Linh Linh.

Làm vậy, cậu chỉ cần lao về trước… rồi đâm thẳng vào cánh cửa.

Một thế giới nơi chỉ có mình cậu bị thương sẽ thành hiện thực.

Không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận.

Mọi chuyện đang diễn ra đúng như kế hoạch. Ngay lúc sắp va vào cánh cửa, Lục Trúc nhắm mắt lại.

Thế nhưng—cửa lại mở ra đúng lúc đó...

Trần Nguyên Nguyên vừa mở cửa, còn chưa kịp định thần thì đã ăn ngay một cú “húc đầu tên lửa” vào mặt.

Một thế giới nơi chỉ có Trần Nguyên Nguyên bị thương đã thành hiện thực.

Thơm, mềm, ấm… lại còn có cảm giác quen thuộc kỳ lạ, Lục Trúc choáng váng.

Trần Linh Linh xoa xoa cái mông đau điếng vì cú ngã, vừa đứng dậy định xem Lục Trúc thế nào thì...

Mắt vừa mở đã chứng kiến một cảnh tượng vô cùng “mỹ miều”, khiến cô hoàn toàn đờ người.

Lục Trúc đang nằm đè lên người chị gái cô, đầu thì vùi thẳng vào ngực chị.

Cái này… có được gọi là… nắm thóp không nhỉ?

Thôi thì… chị cô đã thay cô thực hiện một hành động mà chính cô cũng nghĩ là không nên làm.

Rắc—

“Đồ thầy khốn! Mau ra khỏi người chị tôi mau!” Trần Linh Linh vội vàng kéo Lục Trúc dậy.

Lục Trúc lúc này mới tỉnh lại, chẳng cần cô kéo cũng lật đật bò dậy như bị điện giật.

“Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi…"

Xẹt—

Nhìn rõ người mình vừa “ngã” trúng là ai, Lục Trúc chết sững, người như hóa đá, não như bị pháo Ý nã trúng.

Vãi thật! Tôi vãi thật! Vãi thật rồi!!!

Lục Trúc chỉ muốn bỏ chạy, nhưng sau lưng lại bị Trần Linh Linh túm chặt, miệng thì không ngừng la lên:

“Đồ dê xồm! Anh dám làm chuyện đó với chị tôi hả?!”

Loạn rồi, loạn hết rồi.

Lục Trúc không biết phải suy nghĩ gì nữa, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại sự tuyệt vọng. Âm thanh xung quanh dần trở nên mơ hồ.

Thị giác lặp – hoặc có thể nói là chạy phim ký ức.

Trần Linh Linh dần buông lỏng tay, bởi cô nhận ra Lục Trúc có gì đó không ổn.

Rất… đáng sợ.

Giống như một xác sống mất linh hồn, Trần Linh Linh hoảng hốt, vội thả cậu ra rồi chạy về phía Trần Nguyên Nguyên kiểm tra tình hình.

Trần Nguyên Nguyên dường như bị đập đầu, đến giờ vẫn chưa gượng dậy nổi, cau mày, vẻ mặt rất đau đớn.

“Chị, chị không sao chứ?”

Trần Nguyên Nguyên được đỡ ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, “Ai húc chị thế?”

Trần Linh Linh lập tức chỉ vào Lục Trúc, “Là anh ta!” Rồi trốn ra sau lưng chị.

Cô vẫn rất sợ trạng thái hiện tại của Lục Trúc.

Trần Nguyên Nguyên nhíu mày, lạnh lùng nhìn Lục Trúc vẫn còn ngồi thất thần dưới đất.

Lạ thật, rõ ràng là cô bị thương, nhưng sao cậu ta trông còn như gặp đại nạn hơn cả cô?

Chẳng lẽ là… chấn động tâm lý?

Vẫn đang suy nghĩ, Trần Linh Linh khẽ kéo áo chị, lí nhí hỏi: “Chị ơi, không lẽ anh ta bị húc đến ngu người rồi?”

Trần Nguyên Nguyên liếc cô một cái, “Để sau rồi tính sổ với em.”

“U hu~”

Trần Nguyên Nguyên đứng dậy, bước đến trước mặt Lục Trúc, “Anh còn ổn không?”

Không có phản ứng. Chắc là sốc thật rồi?

Người bị sốc thì phải làm sao?

Lên Baidu tìm thử.

[1. Trị liệu tâm lý… 2. Trị liệu môi trường… 3. Trị liệu bằng thuốc…]

Chẳng cái nào giúp được tình huống hiện tại cả.

Trần Nguyên Nguyên cau mày, quay sang Trần Linh Linh: “Vào phòng chị lấy thuốc ngủ ra.”

Trần Linh Linh ngơ ngác một chút, rồi lập tức chạy đi tìm.

Lúc này chỉ còn lại hai người, Trần Nguyên Nguyên lặng lẽ quan sát Lục Trúc.

Quen lắm… quen đến lạ.

Quen đến mức nào? Như thể cô biết rõ từng tấc da tấc thịt trên người cậu ta vậy.

Nhưng cô chắc chắn chưa từng gặp người này. Vậy cảm giác quen thuộc này từ đâu mà ra?

“Chị ơi chị ơi! Tìm thấy thuốc rồi!”

Trần Nguyên Nguyên nhận lấy, đổ thuốc vào miệng Lục Trúc. Chẳng bao lâu, Lục Trúc gục xuống đất.

“Đưa anh ta vào phòng chị đi.” Vừa dứt lời, Trần Nguyên Nguyên liền sững lại.

Mình vừa nói gì thế này?

Tại sao lại vô thức để một người đàn ông xa lạ nằm trong phòng mình?

“Ừm…” Trần Linh Linh hành động cực nhanh, còn chưa kịp để chị cô đổi ý, đã kéo lê Lục Trúc vào phòng từng bước một.

Nhưng mà… “Chị ơi, sao lại để anh ta vào phòng chị?”

Đôi mắt trong veo tràn đầy thắc mắc, hỏi một cách rất chân thành.

Nếu Trần Nguyên Nguyên mà trả lời được mới lạ!

Cô im lặng một lúc, phát hiện không tìm ra lý do chính đáng nào, dứt khoát đuổi thẳng: “Về phòng đi.”

“Nhưng mà… nhưng mà… anh ta… là đàn ông…”

“Về ngay!”

“… Dạ…”

Trần Linh Linh đi rồi, nhưng trong mắt cô như có động đất đang nổ ra.

Không lẽ chị cô nổi thú tính rồi? Gã thầy này tuy khốn thật, nhưng ngoại hình thì đúng là không tệ...

Không thể nào đâu nhỉ?

Đúng rồi! Là để bảo vệ hiện trường! Cảnh sát cũng làm thế mà, thầy khốn kia chỉ như một cái xác thôi!

Trần Linh Linh hiểu ra rồi, lập tức về phòng, lấy điện thoại ra chụp một tràng.

Mới chụp xong, Trần Nguyên Nguyên đã bước vào, mặt khó coi: “Linh Linh, lại đây.”

Tới bước tiếp theo rồi: “Gọi nhân chứng lấy lời khai”.

Hai chị em ngồi ở phòng khách, Trần Nguyên Nguyên khoanh tay, khí lạnh tỏa ra khiến Trần Linh Linh vô thức run rẩy.

“Nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Cái đó… thật ra là như thế này…”

Phù—

Trần Nguyên Nguyên thở dài, lửa giận bốc lên, “Tức là… tất cả là do em gây ra?”

“Hình như… là vậy…”

Phù—

Trần Nguyên Nguyên cạn lời, phất tay: “Về phòng học bài.”

Trần Linh Linh không dám nói gì thêm, lặng lẽ để lại “chứng cứ”, lủi thủi về phòng.

Dĩ nhiên Trần Nguyên Nguyên thấy hành động đó. Trong cơn nghi hoặc, cô cầm điện thoại lên xem.

Và khi thấy tấm ảnh Lục Trúc vùi đầu trong ngực mình, sắc mặt cô lập tức tối sầm lại.