"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 16

“Đợi đã.” Ngay khi Lục Trúc vừa xoay người định rời đi, Trần Nguyên Nguyên lại gọi giật anh lại.

Lục Trúc thở dài một hơi, “Còn chuyện gì nữa vậy?”

Trần Nguyên Nguyên không trả lời, chỉ giơ điện thoại lên.

Ý tứ quá rõ ràng rồi.

Lục Trúc nhíu mày thầm rủa: “Biết rồi biết rồi, thêm lại bạn là được chứ gì.”

Khóe miệng Trần Nguyên Nguyên khẽ nhếch lên thành một nụ cười rất khó phát hiện, giao tiếp với người thông minh đúng là tiết kiệm bao công sức.

Chỉ đến khi khung trò chuyện trên điện thoại trở lại bình thường, cô mới chịu để Lục Trúc rời đi.

Nhưng trước lúc anh đi vẫn không quên cảnh cáo một câu: “Nhớ ngày mai đến đúng giờ.”

Lục Trúc vung tay như xua đuổi, “Biết rồi, cô là mẹ tôi chắc?”

Ánh mắt Trần Nguyên Nguyên thoáng lóe lên sát khí, khiến Lục Trúc vội vàng chuồn lẹ.

Cái cuộc sống này… đúng là không sống nổi nữa rồi!

Mà giờ thì cũng không vội, Lục Trúc nhìn đồng hồ, đã gần một giờ rưỡi, đến cơm trưa còn chưa ăn đây này.

Vẫn nên đi kiếm gì đó lót dạ cái đã.

Đồn cảnh sát cách trường học không xa, Lục Trúc quyết định ghé khu phố ẩm thực mua chút gì ăn.

Một tô mì Đàm Đàm, một phần bánh bao chiên cỡ ngón tay cái, món chính ăn cùng món chính, đủ để bù lại cả bữa sáng.

Gì cơ? Tiết kiệm á?

Tiết cái đầu ấy! Đằng nào cũng đang liều mạng kiếm tiền, chẳng lẽ không biết tranh thủ tận hưởng một chút?

Chết thì cũng không thể chết đói được!

Lục Trúc vừa nhai ngấu nghiến vừa căm phẫn trong lòng, ăn no rồi mới thong thả dạo về căn phòng trọ thuê, xem như đi bộ tiêu thực, kết thúc một ngày vừa nhàn nhã vừa lãng phí.

Hàaaa...

Chỉ có điều, tâm trạng lại chẳng nhàn nhã chút nào.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên cao, Lục Trúc thấy lòng mình phủ đầy mây đen, tương phản đến mức khó chịu.

“Trần Nguyên Nguyên đúng là kiểu người đáng ghét...”

Nói một cách đơn giản, cô ta là kiểu tra nữ, nhưng đáng ghét không có nghĩa là sẽ buông tha, thậm chí có thể dẫn đến hành vi cực đoan.

Suy nghĩ kỹ lại, nhờ có Du Hi và Giang Thư đã chuyển phần lớn hỏa lực từ cô ta đi chỗ khác, nên đến giờ anh vẫn chưa rơi vào tình cảnh thê thảm như ông chủ trước kia.

Nếu bây giờ anh chủ động từ vai bị động chuyển sang kiểu “tra nam không có lý”, không biết có khả thi không?

Hình như... không khả thi lắm. Dù sao bây giờ anh và cô ta cũng chỉ là quan hệ giữa người thuê và gia sư mà thôi.

Chuyện tình cảm riêng tư của anh thế nào, vốn chẳng đến lượt cô ta xen vào.

Nhưng mà—

Lục Trúc thấy sợ thật đấy. Nếu ngay từ đầu đã chọc cô ta tức đến phát điên, thì có khi bị tháo tung cả tay chân cũng nên.

Không được không được... cách này bỏ qua!

Vẫn nên bắt đầu từ sở thích của cô ta thì hơn.

Trong đầu Lục Trúc cũng dần có manh mối, nhưng chi tiết thế nào, đành phải xem tình hình ngày mai rồi tính tiếp.

“Tốt lắm! Cứ thế mà làm!”

Lục Trúc bật cười, tiếc là nụ cười đó lại rất gượng gạo.

(Định mệnh của nhân viên siêu thị...)

Còn bên này, Trần Nguyên Nguyên lại cười rất tự nhiên, chỉ là bản thân cô không nhận ra.

“Nguyên Nguyên, cậu trúng số độc đắc à?” Tiểu Như ghé sát màn hình điện thoại, săm soi gương mặt Trần Nguyên Nguyên.

“Không.”

“Cũng đúng, cậu đâu có hứng thú với mấy trò vé số. Vậy cậu nhận được giải thưởng gì à?”

Trần Nguyên Nguyên bắt đầu thấy khó hiểu, “Sao lại nói vậy?”

“Vì hôm nay sắc mặt cậu rất tốt nha, hoàn toàn khác với thường ngày luôn đó!”

Trần Nguyên Nguyên sững người, đưa tay sờ mặt mình, khẽ cau mày, “Khác chỗ nào? Mình bình thường trông tệ lắm à?”

Dù là Trần Nguyên Nguyên, cũng không phải hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng của mình. Dù sao, cô vẫn là con gái mà.

Tiểu Như sờ cằm, làm bộ như thám tử nhìn chằm chằm cô, lát sau gật đầu chắc nịch, “Ừ, giờ trông lại giống bình thường rồi.”

“...” Cô siết chặt nắm tay.

“Há há, nói đùa tí thôi. Nhưng mà nghiêm túc đó Nguyên Nguyên, dạo này cậu gặp chuyện gì vui lắm phải không?”

Lông mày Trần Nguyên Nguyên nhíu chặt hơn, “Không có.”

“Không thể nào! Khai thật ra mau~”

Trần Nguyên Nguyên hơi do dự, cuối cùng cũng khẽ lên tiếng, “Gần đây... mẹ mình sẽ không làm phiền mình nữa.”

“Hả? Chỉ vậy thôi á?” Tiểu Như hiện rõ vẻ nghi ngờ.

Đánh chết cũng không tin chỉ vì lý do đó mà Trần Nguyên Nguyên lại cười như người đang yêu!

Không thể nào! Chắc chắn có gì mờ ám—

Tiểu Như nở nụ cười gian, “Này này, Nguyên Nguyên, cậu nói thật đi, cậu phải lòng ai rồi đúng không?”

“Chuyện đó, làm sao có thể.”

“Không không không, sao lại không thể? Có khi chỉ là cậu chưa tự nhận ra thôi.”

Trần Nguyên Nguyên sững người, chưa nhận ra á? Một người lý trí như cô mà lại không nhận ra?

Cô thở dài, “Thật sự là không có.”

“Vậy để mình hỏi cậu vài câu nhé. Dạo này cậu có để ý đến một người khác giới nào đó không?”

“...” Có nên trả lời không?

“Tốt rồi, khỏi cần trả lời nữa, mình biết hết rồi!”

Ờ, khỏi nói...

Tiểu Như cười tủm tỉm, không biết từ đâu lôi ra một bộ râu giả dán lên miệng, “Câu hỏi số hai, khi không gặp người đó, cậu có vô thức nghĩ đến không?”

“Không, hoàn toàn không.” Lần này Trần Nguyên Nguyên quyết định trả lời.

“Ồ? Hề hề hề~ mình lại biết thêm một điều nữa rồi~”

Trần Nguyên Nguyên: ...?

Nhìn kiểu gì Tiểu Như cũng không có vẻ gì là tin lời cô cả.

Nụ cười trên mặt Tiểu Như càng rạng rỡ, “Câu hỏi thứ ba, khi nhìn thấy người đó, cậu có thấy nhẹ lòng hơn, quên hết mọi phiền não không?”

Trần Nguyên Nguyên dứt khoát không trả lời nữa, dù sao Tiểu Như cũng toàn tự mình suy diễn theo hướng cô ấy muốn.

Chỉ có điều... suy diễn cũng không hoàn toàn sai.

“Ồ hú hú hú~ mình lại lại biết rồi~ Nguyên Nguyên à, đây là yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy~!”

Trần Nguyên Nguyên hừ lạnh một tiếng, “Yêu từ cái nhìn đầu tiên cái gì, mình không bao giờ có ý với người xa lạ.”

“Vậy tức là cậu thừa nhận mình có tiếp xúc với con trai rồi đúng không?”

Trần Nguyên Nguyên nghẹn họng, trong khi màn hình bên kia, nụ cười của Tiểu Như gian xảo vô cùng.

Cái bẫy này là bị đào từ lúc nào vậy chứ?

Thế mà cô lại tự mình chui đầu vào, không chút phòng bị, Trần Nguyên Nguyên cau mày, cảm thấy bản thân cần phải nghiêm túc tự kiểm điểm lại.

“Nguyên Nguyên à, nếu đã có cảm tình với người ta thì thử tiếp xúc thử xem sao! Lỡ như sau một thời gian lại phát hiện hai người rất hợp nhau thì sao?”

Im lặng——

Tiểu Như cũng không vội chờ câu trả lời. Trong mắt cô, Trần Nguyên Nguyên với bộ dạng hơi kiêu ngạo này trông lại càng đáng yêu.

Một lúc sau, Trần Nguyên Nguyên cuối cùng cũng lên tiếng: “Vậy cho mình hỏi một câu.”

“Cứ hỏi!”

“Nếu mình muốn vặn đầu cậu ta xuống, thì có tính là có cảm tình không?”

“Hở?” Tiểu Như đơ người, nụ cười cứng đờ trên mặt, “Haha... cho mình hỏi là tại sao lại có ý nghĩ như vậy?”

Người bình thường ai lại hỏi kiểu đó chứ?!

Muốn vặn đầu người ta xuống cái gì, chẳng phải là thâm thù đại hận sao?

Thế nhưng Trần Nguyên Nguyên lại nghiêm túc nói: “Mình thử suy nghĩ theo hướng của cậu, nếu mình và cậu ta hợp nhau, nhưng cuối cùng không đến được với nhau, thì có khi mình sẽ rất đau lòng, thậm chí nảy sinh suy nghĩ kiểu ‘mình không có được thì người khác cũng đừng hòng’. Như thế vẫn được gọi là có cảm tình sao?”

Tiểu Như im bặt. Rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao Trần Nguyên Nguyên lại hỏi như vậy.

Chỉ là... từ trước đến giờ cô đâu có biết Nguyên Nguyên lại có tiềm năng làm bệnh kiều* chứ?

*(bệnh kiều / 病娇: kiểu nhân vật nữ (hoặc nam) yêu đến mức cực đoan, đôi khi bạo lực và ám ảnh đối phương)

Nhưng chắc là cô ấy chỉ đùa thôi.

“Bình thường thì... nói như vậy... đối phương sẽ không rời xa cậu đâu...”

Trần Nguyên Nguyên nhướn mày: “Ồ? Cậu chắc chắn đến thế à?”

Giọng Tiểu Như nhỏ dần, “Bởi vì... đâu phải ai cũng không sợ chết đâu mà...”