“Khoan đã… khoan đã, cậu nghiêm túc đấy à?” – Lục Trúc bàng hoàng thốt ra một câu chất vấn đến từ tận đáy linh hồn.
Trần Nguyên Nguyên hít sâu một hơi, “Tôi nghiêm túc.”
“Nhưng mà...”
“Nhưng mà tôi đâu có làm thế, đúng không?”
Lục Trúc ngơ ngác gật đầu.
Trần Nguyên Nguyên hừ lạnh, sắc mặt sa sầm hẳn, “Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với người ngoài.”
“Ờ, vậy tôi không hỏi nữa.”
“Về đi, làm tốt công việc của cậu đi. Đây là cơ hội cuối cùng đấy, đừng để tôi bắt gặp cậu dắt con bé đi chơi vào giờ học.”
Lục Trúc bĩu môi, chẳng buồn cãi lại, lặng lẽ quay người bước vào nhà.
Trong phòng khách lại chỉ còn mỗi Trần Nguyên Nguyên. Nhưng cô cũng chẳng muốn ở lại chỗ này thêm nữa, cô cần nghỉ ngơi.
Vừa rồi, sự cưỡng ép kia đã khơi dậy trong cô những ký ức tồi tệ đến cực điểm. Đầu bắt đầu choáng, hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Trần Nguyên Nguyên lại hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi về phòng mình.
Cô cần... nghỉ ngơi thật tốt...
Buổi học cuối cùng trong ngày, Lục Trúc rất ngoan, nghiêm túc dạy cho Trần Linh Linh hết tiết cuối.
Thấy cũng đến giờ, Lục Trúc thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, “Cách làm bài hôm nay tôi dạy, nhớ nghiền ngẫm thêm vào nhé.”
“Biết rồi, mau đi đi.” – Giọng con bé vẫn y như cũ, không kiên nhẫn nổi.
Lục Trúc chẳng buồn so đo nữa, có cãi qua cãi lại với cái tiểu quỷ này cũng chẳng ích gì, thà nghĩ luôn bữa trưa nên ăn gì cho rồi.
Trong phòng khách chẳng thấy bóng dáng Trần Nguyên Nguyên đâu, Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm, “Tôi đi đây, mai gặp.”
Trần Linh Linh ừ một tiếng rồi quay người, gõ nhẹ lên cửa phòng Trần Nguyên Nguyên.
Điều khiến cô bé bất ngờ là cửa chỉ khép hờ, không khóa.
Tuy vậy, theo phép lịch sự tối thiểu, Trần Linh Linh vẫn gõ cửa mấy cái, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy ra bước vào.
Vừa vào trong, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô khiến não bộ gần như trống rỗng—Trần Nguyên Nguyên mặt trắng bệch, bất tỉnh nằm trên giường.
“Chị ơi, chị làm sao vậy?!”
Tiếng hét quá to khiến Lục Trúc, người còn chưa kịp bước hẳn ra khỏi cửa, cũng nghe thấy rõ mồn một. Một chân vừa đặt ra ngoài, cậu lập tức khựng lại.
Trần Nguyên Nguyên xảy ra chuyện?
Có nên quay lại không?
Lúc này, chọn cách mặc kệ có lẽ mới là thượng sách?
Lục Trúc thở dài, cuối cùng vẫn quay lại, đóng cửa vào...
“Chị ơi, chị? Chị sao thế?” – Trần Linh Linh cuống lên, định đẩy thử người Trần Nguyên Nguyên nhưng lại chẳng dám mạnh tay.
Trẻ con thì vẫn là trẻ con, chưa từng gặp tình huống như vậy, nhất thời luống cuống là chuyện bình thường.
Mà khi đã luống cuống, người ta sẽ mất luôn cả lý trí.
Giống như bây giờ, Trần Linh Linh nước mắt lưng tròng nhưng lại chẳng nhớ ra phải gọi điện cầu cứu.
“Chị ơi... chị…”
Giữa lúc mờ mịt, một đôi tay bất ngờ lọt vào tầm mắt cô bé, ngay sau đó cơ thể Trần Nguyên Nguyên bị nhấc bổng lên khỏi giường.
“Đừng đứng ngây ra đấy nữa, mau mặc đồ, gọi xe đi bệnh viện.” – Lục Trúc bất lực thở dài.
Không nỡ nhẫn tâm bỏ mặc thật mà.
Tự làm tự chịu thôi, còn trách ai được—
Hừ.
“Bác tài, đến bệnh viện gần nhất!”
“Rồi! Đã lâu không được phiêu thế này! Nhóc con, cô em, bám chắc vào nhé!”
Lục Trúc: ?...!!!
〔Chuyên đề hôm nay: Ngồi taxi gặp phải tài xế là cựu tay đua F1, cảm giác thế nào?〕
Không rõ lắm, chỉ biết là hai chân Lục Trúc mềm nhũn, suýt thì bị đẩy thẳng vào phòng cấp cứu cùng Trần Nguyên Nguyên.
Còn Trần Linh Linh? Tất nhiên cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Cuối cùng thì cũng chẳng còn hung hăng nổi nữa.
“Đói chưa? Muốn ăn gì không?” – Lục Trúc dù sao cũng có trách nhiệm nghề nghiệp. Giờ phụ huynh không có mặt, Trần Nguyên Nguyên lại đang cấp cứu, cậu tạm thời đành trông chừng Trần Linh Linh vậy.
Trần Linh Linh lắc đầu, sắc mặt tệ hại, rõ là chưa hoàn hồn sau màn “đu bay” vừa rồi.
“Thật không ăn à? Chị em còn chưa biết bao giờ mới ra.”
Trần Linh Linh trừng mắt lườm Lục Trúc một cái, nhưng lại chẳng chút sát thương, “Anh... có thể... ngậm cái miệng thối của anh lại được không?”
Khá lắm, cái kiểu ghét mà chẳng làm gì nổi này, khá lắm.
Khóe miệng Lục Trúc khẽ cong lên, “Được rồi, không đùa nữa. Mau gọi điện cho người nhà em đi, báo cho họ biết.”
Im lặng—
Trần Linh Linh không động đậy, cúi gằm đầu xuống.
Lục Trúc sững lại, “Đừng bảo là em không mang theo điện thoại nhé?”
“Không có... điện thoại em để trong phòng rồi…”
Lục Trúc cạn lời. Thời buổi này mà ra đường không đem theo điện thoại, hiếm thấy thật.
“Vậy dùng điện thoại tôi mà gọi.”
Trần Linh Linh không nhận lấy, hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác.
Khóe miệng Lục Trúc co giật, “Đừng nói là... em không nhớ số điện thoại bố mẹ luôn đấy chứ?”
Lại im lặng. Mà im lặng lúc này thì... chính là thừa nhận rồi còn gì nữa.
Khá thật đấy! Toang rồi, trong danh bạ máy Lục Trúc, thông tin người nhà cũng bị Trần Nguyên Nguyên đổi hết, đồng nghĩa với việc, giờ cái gì cũng phải cậu lo.
Kể cả tiền viện phí...
Lục Trúc cảm thấy cả người tê rần, nghi ngờ ông trời đang cố tình trêu ngươi cậu. Hôm qua vừa nhận được hai mươi nghìn, hôm nay đã phải móc ra xài rồi.
Cuộc đời siêu thị này...
Phù—
Hy vọng chỗ này còn có người hoàn trả lại cho.
“Các cậu là người nhà bệnh nhân à?” – Không biết từ lúc nào, một bác sĩ xuất hiện trước mặt họ.
Lục Trúc lập tức đứng dậy, định mở lời thì bác sĩ đã nói luôn, “Yên tâm, bệnh nhân không sao, tất cả đều bình thường, chỉ là bị kích động nên ngất đi thôi.”
Kích động?
Tim Lục Trúc lỡ mất một nhịp.
Không phải là... do cậu đấy chứ?
Giờ mà chuồn có được không?
Bỏ Trần Linh Linh lại đây một mình? Vậy thì cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Lục Trúc thở dài, “Cảm ơn bác sĩ.”
“Không có gì. Cứ để bệnh nhân nghỉ ngơi là ổn. Nhưng tôi vẫn đề nghị các cậu nên đưa cô ấy đi khám chuyên khoa tâm thần.”
“Hử? Khoa... tâm thần?”
“Ừ, khoa tâm thần. Thường mấy ca thế này, cơ thể không có bệnh gì mà lại ngất hoặc có triệu chứng như bệnh lý, thì phần nhiều là do tâm lý. Cần quan tâm thêm chút.”
Vấn đề tâm lý à...
Lục Trúc bỗng nhớ đến lọ thuốc ngủ. Cái lọ rỗng đó vẫn còn nằm trong thùng rác ngoài phòng khách.
Nhà bình thường ai lại chuẩn bị sẵn thuốc ngủ cơ chứ?
Chẳng qua, sao trước giờ Trần Nguyên Nguyên chưa bao giờ nhắc đến chuyện này?
Có liên quan đến gia đình cô ấy sao?
Nếu nghĩ vậy thì hợp lý, vì Trần Nguyên Nguyên gần như chưa bao giờ nhắc đến người nhà.
Lục Trúc gật đầu, “Vâng, cảm ơn bác sĩ, tôi hiểu rồi.”
“Được, đừng quá lo lắng.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Bác sĩ rời đi, Lục Trúc quay sang nhìn Trần Linh Linh, “Giờ nói xem nào?”
Trần Linh Linh ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ nghi hoặc, “Nói gì cơ?”
“Bác sĩ vừa nói rồi đấy, khuyên nên đi khám khoa tâm thần.”
“Thì sao?”
“Thì giờ phải hỏi ý người nhà là em đây chứ sao. Có đi không? Nếu đi thì tôi tiện đăng ký luôn, không thì tùy. Dù sao tiền cũng là mấy người báo lại cho tôi.”
Trần Linh Linh phồng má lên, “Khám! Tất nhiên phải khám! Sức khỏe chị em là quan trọng nhất!”
Lục Trúc gật đầu, quay người đi đăng ký, “Ngồi yên đấy, đừng có chạy lung tung.”
“Biết rồi!”
Lục Trúc sải bước đến chỗ máy đăng ký tự động. Vừa nhìn thấy chuyên khoa, cậu lập tức khựng lại.
Bác sĩ họ Trần?
Khoan đã... đây là bệnh viện số 2 thành phố?
Mà thôi, kệ đi, miễn là bác tài không cố ý chạy vòng vòng là được rồi.