"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 17

“Cậu đang lẩm bẩm gì đấy?”

“Không có gì cả. Cố lên nha, Nguyên Nguyên! Tớ tin tưởng cậu đấy! Nếu cưa đổ được người ta thì nhớ mời tớ ăn một bữa hoành tráng nha!”

Trần Nguyên Nguyên thở dài: “Nhưng tớ thật sự không định tiến thêm bước nào nữa đâu.”

“A— tín hiệu không ổn rồi—”

Tút—

Tiểu Như nhún vai, cô bạn thân này của cô, đúng là chẳng bao giờ thành thật. Đã nói tới nước này rồi mà vẫn không dám đối diện với lòng mình.

Thời khắc mấu chốt, vẫn phải trông cậy vào cô thôi!

Hừ hừ hừ~

“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!”

Cảm giác đến đột ngột, hắt xì liên tục không dứt, Lục Trúc dụi mũi, cảm thấy khoan khoái cả người.

Cũng tốt, còn hơn là cảm giác muốn hắt xì mà không hắt xì ra được.

Nghỉ ngơi một lát, Lục Trúc lại cúi đầu nhìn vào tin nhắn trên điện thoại.

Thầy trong phòng đối ngoại báo rằng đơn xin trợ cấp của cậu đã được duyệt, hẳn hòi hai mươi nghìn tệ, chỉ cần ký tên xác nhận là được.

Tính ra là một tin tốt, nhưng… con số này hơi lớn khiến Lục Trúc có phần không dám tin là thật.

Ký tên trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh xong, Lục Trúc gửi tin hỏi lại thầy giáo về nỗi băn khoăn của mình.

[Lục Trúc]: Thầy ơi, thật sự là hai vạn ạ? Sao nhiều vậy?

[Thầy phòng đối ngoại]: Là hai vạn đấy, tiền chắc đã chuyển vào tài khoản em rồi mà? Em chưa nhận được à?

[Lục Trúc]: Em thấy hơi vượt ngoài mong đợi của mình ạ.

[Thầy phòng đối ngoại]: Em cảm thấy không yên tâm đúng không?

Thầy đúng là hiểu cậu thật đấy, đột nhiên nhận được một khoản tiền lớn như thế, bảo không lo lắng mới là lạ.

[Lục Trúc]: Vâng ạ.

[Thầy phòng đối ngoại]: Vậy em cứ coi như đây là khoản đầu tư thiên thần đi. Học hành cho tốt, sau này cố gắng báo đáp nhà đầu tư là được.

Nếu nghĩ theo hướng đó thì có vẻ cũng dễ chấp nhận hơn.

Lục Trúc hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh lại cảm xúc đang kích động trong lòng.

[Lục Trúc]: Vâng ạ, em hiểu rồi.

Không ngờ nhà trường lại chịu đầu tư mạnh tay thế. Lục Trúc nhìn số dư trong tài khoản, sau khi chấp nhận sự thật rồi thì liền mở máy tính lên.

Cậu cần lên kế hoạch kỹ càng cho việc sử dụng khoản tiền này. Mức sống bên nước Hoa Anh chắc chắn không giống ở đây.

Phải lên Tiểu Lam Điểu hay Tiểu Phá Trạm để xem thử vật giá bên đó mới được.

Kẻo chưa đến kỳ trao đổi sinh, cậu đã rơi vào cảnh không đủ tiền ăn cơm thì khổ.

Cả buổi chiều, Lục Trúc vùi đầu vào các trang video và diễn đàn. Sau khi lướt đủ lâu, trong lòng cậu cũng có ước lượng đại khái rồi.

Tạm ổn, có vẻ vẫn sống được. Nếu không có chuyện gì ngoài dự kiến thì hai vạn có khi còn dư dả nữa.

Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm, vươn vai một cái, nhìn đồng hồ thấy cũng gần đến giờ cơm tối, liền tiện tay đặt luôn một suất đồ ăn ngoài.

Không phải vì có tiền mà phung phí, Lục Trúc vẫn định tìm hiểu thêm về các công việc làm thêm phổ biến bên đó và các ứng dụng thuê nhà như [Linh Mộng Nhị Linh] hay [Cửu Phòng], để chuẩn bị từ trước.

[Cơ hội luôn dành cho những người có chuẩn bị.]

Mà câu nói này không chỉ áp dụng cho Lục Trúc, nó còn đúng với cả Trần Nguyên Nguyên nữa.

Sau cuộc gọi với Tiểu Như, Trần Nguyên Nguyên liền chìm vào trầm tư suy nghĩ, mãi tới tận bây giờ.

Trần Linh Linh lúc đến hỏi chị tối nay ăn gì, cũng nhỏ nhẹ như mèo, sợ làm phiền.

Lâu lắm rồi không thấy chị mình như vậy... hoặc có lẽ phải nói là chưa từng thấy bao giờ.

Chẳng lẽ cú ngã hôm qua thật sự làm chị ngốc luôn rồi?

Trần Linh Linh lặng lẽ ngồi xổm xuống, chống cằm hai tay, im lặng đợi chị mình hoàn hồn.

Không biết bao lâu trôi qua, ánh mắt Trần Nguyên Nguyên sau hồi sâu thẳm cuối cùng cũng lấy lại tiêu điểm, chấm dứt trạng thái đăm chiêu.

Nhưng ngay khi vừa tỉnh lại, hai chị em liền mặt đối mặt trợn tròn mắt nhìn nhau.

“Em làm gì ở đây thế?”

Trần Linh Linh thở dài: “Em tới hỏi chị tối nay ăn gì…”

Trần Nguyên Nguyên liếc điện thoại, nhíu mày: “Giờ này rồi à?”

Không ngờ một buổi chiều lại trôi qua nhanh như vậy.

“Không ăn ở nhà nữa, thay đồ đi, mình ra ngoài ăn.”

“Nhưng mà… nhỡ mẹ về thì sao…”

Ánh mắt Trần Nguyên Nguyên lạnh hẳn đi ba phần: “Kệ bà ấy, bà ấy tự lo được cho mình.”

“Vâng…” Trần Linh Linh ngoan ngoãn đứng dậy vào phòng.

Trong phòng khách giờ chỉ còn lại một mình cô. Trần Nguyên Nguyên hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra bắt đầu ghi lại những điều vừa suy nghĩ được.

Trong lòng mơ hồ có một dự cảm: cuộc chiến không khói súng sắp bắt đầu rồi.

Sáu rưỡi sáng, Lục Trúc bị tiếng chuông báo thức dựng dậy.

Trời vẫn còn tối, cả người cậu như đang gào lên: Tôi muốn ngủ tiếp! Nhưng lý trí lại phản bác.

Thiên thần nhỏ và ác quỷ nhỏ đang giằng co trong đầu, mà thiên thần nhỏ dù muốn nghe ác quỷ lắm rồi, vẫn không dám thỏa hiệp — nhỡ Trần Nguyên Nguyên lại gây chuyện thì sao?

Lục Trúc thở dài, uể oải ngồi dậy thay đồ, chẳng còn chút hăng hái nào như hai ngày đầu tiên nữa.

Mà cũng đúng, ai mà giữ nổi mãi tinh thần được cơ chứ.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng, gió sớm lạnh buốt đã luồn thẳng vào áo, khiến cậu tỉnh táo hoàn toàn.

Cũng tốt, tỉnh hẳn rồi thì khi đối mặt với Trần Nguyên Nguyên sẽ đỡ bị lộ sơ hở.

“Phù— mong là hôm nay bình yên vô sự…”

Lục Trúc xoa xoa tay, nghiến răng một cái, sải bước ra ngoài.

Ăn sáng, chờ xe buýt, cố tình la cà trì hoãn, cuối cùng Lục Trúc cũng đứng trước cánh cửa mà cậu không hề muốn đến lúc 07:57.

Không tránh được rồi.

Lục Trúc hít sâu một hơi, giơ tay lên ấn chuông.

Đinh dong— đinh dong—

Cửa mở, là dì An Ninh ra mở. Nhưng nhìn dáng vẻ có vẻ như dì đang chuẩn bị ra ngoài.

“Cháu chào dì buổi sáng ạ.”

“Thầy Lục đến rồi à? Vậy hôm nay lại làm phiền thầy nhé.” Dì để lại một câu rồi vội rời đi.

Lục Trúc âm thầm thở phào một hơi. Trong nhà giờ chỉ còn cậu, Trần Linh Linh và — [Kẻ săn mồi].

“Cậu hôm nay đến muộn đấy.” Giọng Trần Nguyên Nguyên đột ngột vang lên.

Lục Trúc quay đầu nhìn lại, “kẻ săn mồi” đang tựa hờ vào tường, chơi đùa với điện thoại.

Nhìn thì có vẻ vô hại, nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài.

Lục Trúc vẫn có chút căng thẳng, nhưng đã quyết tâm rồi thì cứ làm theo kế hoạch ban đầu.

Khiến cô ấy ghét mình.

Lục Trúc cười bất đắc dĩ: “Muộn gì đâu, vừa đúng giờ mà?”

“Cậu thích đến sát giờ à?”

“Lúc đi dạy em cũng vậy mà, có ảnh hưởng gì đâu…”

Trần Nguyên Nguyên nhìn cậu thật sâu, không nói gì nữa, xoay người đi về phía ghế sô pha ngồi xuống.

Sắc mặt Lục Trúc vẫn bình tĩnh, chỉ tay về phía phòng của Linh Linh: “Vậy em vào dạy Linh Linh đây.”

Thăm dò, dừng lại đúng lúc.

Không hiểu được Trần Nguyên Nguyên đang nghĩ gì, Lục Trúc quyết định tạm thời né tránh.

Mà Trần Nguyên Nguyên cũng nghĩ giống vậy. Một người chọn ở lại phòng khách đọc sách, một người thì tìm lá chắn.

Tội nghiệp Trần Linh Linh, lại trở thành công cụ của người lớn.

“Tch, đến rồi à?” Giọng điệu của Trần Linh Linh vẫn chẳng thay đổi, dù chuyện hai hôm trước lỗi rõ là ở cô.

Lục Trúc cười khẽ, đi đến trước mặt cô, từ từ giơ tay lên.

Khoảnh khắc sau, trong ánh mắt đầy nghi hoặc của Trần Linh Linh, Lục Trúc bất ngờ búng nhẹ một cái vào trán cô.

“Á đau! Đồ thầy chết tiệt, làm gì thế?!”

“Không có gì, chỉ là trừng phạt nho nhỏ cho lỗi lầm trước kia thôi~”

“Em…” Trần Linh Linh có chút chột dạ, cũng không dám cãi lại, lặng lẽ cúi đầu làm bài tập.

Khóe môi Lục Trúc khẽ nhếch lên. Coi như chút trả đũa nho nhỏ.

Tâm trạng… khá là tốt.