"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 10

Ong — Ong — Ong —

Lục Trúc bỗng mở bừng mắt, còn ngơ ngác mấy giây rồi mới cầm điện thoại lên.

【17:36】

Trên màn hình vẫn còn hiện cuộc gọi đến.

Lục Trúc dụi dụi mắt, ấn nút nghe:

"A lô?"

"A lô? Là Lục Trúc phải không?"

Là một giọng nói lạ, nhưng lại có cảm giác như từng nghe qua ở đâu đó.

"Vâng, em là Lục Trúc."

"Ừ, tôi là giảng viên bên Bộ Ngoại giao. Ngày mai em có thời gian không?"

Lục Trúc dần tỉnh táo, chậm rãi ngồi dậy:

"Có ạ, buổi chiều em rảnh."

"Vậy tôi gửi cho em một tài liệu. Trước sáu giờ chiều ngày mai, em in ra, ký tên rồi chụp ảnh gửi cho tôi. Bản gốc thì gửi về trường qua đường bưu điện."

"Hả? Tài liệu gì vậy ạ?"

"Giấy tờ trợ cấp của em."

Nghe tới chuyện tiết kiệm tiền, Lục Trúc lập tức tỉnh táo hẳn, hào hứng đáp:

"Dạ được ạ, cảm ơn thầy cô!"

"Chỉ có vậy thôi, em làm việc tiếp đi."

"À khoan đã thầy! Em muốn hỏi là... em sẽ nhận được bao nhiêu tiền trợ cấp vậy ạ?"

"Chưa rõ, tùy theo trường quyết định, nhưng chí ít thì học phí với tiền vé máy bay em không phải lo đâu."

"Vâng vâng, em hiểu rồi, cảm ơn thầy!"

"Ừm."

Tút —

Cuộc gọi kết thúc, khóe môi Lục Trúc cong lên.

Tốt quá, khỏi phải móc hầu bao rồi.

Hề hề hề~

Chỉ là… sao cậu lại ngủ quên thế nhỉ?

Lục Trúc nhớ rõ mình đang chuẩn bị bài giảng, rồi... rồi chớp mắt cái đã đến tận bây giờ.

Mệt đến vậy sao?

Chỉ là không ngủ trưa thôi mà, cớ sao lại ngơ ngẩn ngủ quên mất?

Cậu quay đầu nhìn chiếc giường, ngắm một hồi rồi nhún vai.

Hết cách, đã leo lên giường thì muốn chợp mắt tí cũng là chuyện thường tình thôi.

Cũng chẳng mấy để tâm, dù sao đã tỉnh rồi, ăn chút gì đó rồi chuẩn bị bài tiếp, biết đâu còn dư thời gian chơi game.

Ong ong —

Đúng lúc đang nghĩ ngợi, điện thoại lại báo có tin nhắn. Vừa hay, ra ngoài ăn tối tiện thể in luôn tài liệu.

Lục Trúc duỗi lưng, bước xuống giường chuẩn bị ra khỏi nhà.

Tâm trạng tốt quá chừng~

Cậu làm việc rất nhanh, ghé tiệm in gần đó, in tài liệu, điền thông tin và ký tên, rồi chụp hình gửi lại cho thầy.

Gửi bản gốc thì thật ra cũng không cần thiết, cậu đâu có về quê, chi phí đến trường còn rẻ hơn tiền chuyển phát nhanh.

Lục Trúc quyết định, mai chiều tiện đường mang tới cho thầy luôn là xong.

Tiết kiệm thời gian, công sức lại đỡ tốn tiền, tại sao không?

Lại lần nữa, tâm trạng cứ gọi là rạo rực~

Một buổi tối chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Nhưng có vẻ... tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.

Sáng sớm hôm sau, trong tiếng chuông báo thức inh ỏi, Lục Trúc uể oải bò dậy khỏi giường.

Có sưởi với không có sưởi đúng là khác biệt.

Không có sưởi thì trong chăn cũng lạnh, cậu có thể dễ dàng rời giường.

Nhưng bây giờ... như bị phong ấn vậy.

Có điều vẫn phải dậy thôi, không thì đến tiền điện cho hệ thống sưởi cũng chẳng lo nổi.

Lục Trúc thở dài, đứng dậy mặc quần áo.

【07:10】

Đánh răng rửa mặt xong xuôi, cậu chuẩn bị xuất phát. Cùng lúc đó, Trần Nguyên Nguyên cũng vừa tỉnh giấc, dậy thay đồ.

【07:23】

Lục Trúc đến quán ăn sáng, gọi một phần bánh bao hấp và cháo. Trần Nguyên Nguyên thì vì không muốn nghe An Ninh càm ràm nên lại lặng lẽ rời nhà.

【07:48】

Lục Trúc đến khu chung cư nhà Trần Nguyên Nguyên, còn cô thì đang đi ngược lại.

Hình như… tờ giấy mỏng kia, sắp bị đâm thủng rồi.

Cốc cốc cốc —

Cửa mở ra, người ra đón là Trần Linh Linh với bộ mặt đầy chán ghét:

"Chậc! Anh đến rồi à? Giá mà anh mãi mãi không tới thì tốt biết mấy."

Sao nghe câu này quen thế nhỉ?

Không đúng, con bé này hôm nay sao nói chuyện ngông thế?

Lục Trúc thở dài:

"Em ghét anh đến mức đó à?"

"Từ tận đáy lòng luôn."

"Thì tùy em thôi. Dù sao em cũng phải chấp nhận việc anh tới dạy kèm."

"Chậc!" Trần Linh Linh quay người trở về phòng.

Lục Trúc chỉ biết lắc đầu bất lực, bước vào phòng khách rồi tiện tay đóng cửa lại.

Cậu lén liếc nhìn quanh, không thấy bóng dáng An Ninh đâu cả.

Xem ra đã hiểu vì sao Linh Linh ra mở cửa — hóa ra An Ninh không có ở nhà.

Cũng không sao, cùng lắm là hôm nay dạy xong không được trả tiền liền như hôm qua, trễ chút cũng chẳng chết ai.

Lục Trúc đi tới phòng Trần Linh Linh. Vừa mới đóng cửa, thì cửa ngoài phòng khách lại mở.

Trần Nguyên Nguyên về rồi.

Một lần nữa, họ lại hoàn hảo lướt qua nhau.

Nữ thần số mệnh đang bày trò, còn nữ thần may mắn thì vẫn đứng về phía Lục Trúc.

Phòng khách vắng tanh, Trần Nguyên Nguyên cũng không để ý. Cô nghĩ: gia sư chắc đến rồi, nếu không thì Linh Linh đã chạy ra làm ầm lên từ lâu rồi.

Thế cũng tốt, cô có thể yên tĩnh một lát.

Trần Nguyên Nguyên lặng lẽ thở ra, không vào phòng mà ngồi xuống ghế sofa, bật tivi và chỉnh âm lượng nhỏ lại.

Có vẻ tâm trạng đã rơi vào mức nhàm chán đến mức xem tivi luôn rồi.

Bên trong phòng, Lục Trúc cũng nghe thấy tiếng tivi, nhưng không mấy để tâm.

Vì giờ đây, tâm trí của cậu gần như bị Linh Linh chiếm trọn.

Vừa vào phòng là cô bé đã hỏi:

"Hôm qua anh thắng kiểu gì vậy?"

Lục Trúc chỉ biết thở dài bất lực:

"Vì em đánh theo một lối mòn, luôn lấy Hậu làm trung tâm bố trí. Một khi bị đối phương nhìn thấu thì dễ bị nhắm vào thôi."

"Thế… là vậy thật à?"

"Ừ, nói trắng ra thì… Hậu là quân rất dễ bị ăn."

"Hả?"

"Nói đến chuyện đó, tiện thể cũng dẫn luôn tới nội dung hôm nay. Lấy sách sử ra đi."

Ánh mắt Trần Linh Linh lập tức tràn đầy vẻ khinh bỉ:

"Nói bao nhiêu chuyện như vậy, cuối cùng chỉ để dẫn sang lịch sử?"

"Chứ em nghĩ sao? Anh là gia sư chứ có phải tuyển thủ cờ vua đâu. Không dạy học thì chẳng lẽ cùng em nghiên cứu chiến thuật?"

"Vậy vừa nãy anh nói toàn là lừa em?"

"Không hoàn toàn, chí ít thì lối đánh của em đúng là như vậy. Chỉ là… tình cờ trùng khớp với nội dung anh định giảng hôm nay thôi."

Trần Linh Linh há miệng, nhưng không nói được gì. Bực bội hừ nhẹ rồi lôi sách sử ra.

"Rồi, hôm nay chúng ta học về Loạn An Sử~"

"Hả? Anh lấy Hậu ra để dẫn đến Loạn An Sử?"

Lục Trúc phẩy tay:

"Tương tự thôi mà, nghe anh giảng kỹ nè!"

Nửa tiếng sau, Trần Linh Linh lại một lần nữa bị cách giảng bài của Lục Trúc thuyết phục. Tuy ngoài mặt vẫn không cam tâm.

"Anh học sư phạm à?" — Cô không nhịn được hỏi.

Lục Trúc lắc đầu:

"Không, anh học ở đại học X thôi."

Trần Linh Linh sững người.

Không ngờ Lục Trúc lại học cùng trường với chị mình. Trước đây nghe nói là thủ khoa toàn tỉnh, cô cứ tưởng là sinh viên từ Thanh Hoa hay Bắc Đại nghỉ hè về nên rảnh rỗi dạy thêm.

Nhưng điều này lại khiến cô càng thêm thắc mắc:

"Thủ khoa tỉnh mà lại chọn đại học X á?"

Lục Trúc thản nhiên đáp:

"Không được à?"

Câu nói nhẹ nhàng nhưng khí chất lại ngút trời.

Trần Linh Linh lần này không phản bác nổi, chỉ mím môi, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:

"Anh bị lừa đá vào đầu rồi à?"

"Hả? Em nói cái gì đấy hả con nhóc? Anh chỉ thấy trường này gần nhà hơn thôi mà."

"Ờ ờ ờ, anh nói sao thì là vậy. Vậy chắc trong trường anh được người ta nâng như trứng hứng như hoa nhỉ?"

Lục Trúc im bặt, thậm chí còn lặng lẽ quay mặt đi, dùng ánh nhìn né tránh để giấu đi sự lúng túng của bản thân...