"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 05

Cạch—

Cửa mở ra. Lục Trúc hơi khựng lại, thu hồi ánh mắt đang chăm chú nhìn ra hành lang.

“Chào cô, tôi đến phỏng vấn công việc gia sư.”

An Ninh liếc nhìn Lục Trúc một cái. Ấn tượng đầu tiên — người này có vẻ tùy hứng.

Ăn mặc không quá nghiêm túc, ngược lại lại giống như con cháu họ hàng đến nhà chơi.

Kiểu người thế này... liệu có giảng dạy ra trò không?

Tuy có chút nghi ngờ, nhưng An Ninh cũng hiểu rõ đạo lý không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nên vẫn mời cậu vào nhà.

Tuy gọi là “mời”, nhưng khí chất trên người cô vẫn mang theo chút kiêu ngạo của một phụ huynh, từng câu từng chữ đều đầy nghi vấn.

Lục Trúc thầm thở dài một tiếng — quả nhiên không dễ đối phó. May mà tâm lý mình vững vàng.

Đồng tiền này đâu dễ kiếm...

Vừa vào phòng khách, ánh mắt Lục Trúc đã lập tức va phải cái nhìn oán thán đang dán chặt lên người mình — từ phía cô bé tên là Trần Linh Linh.

Chỉ một ánh nhìn đó thôi cũng khiến cậu chững lại, trong lòng hơi rúng động.

Gì đây? Tóc con bé... màu vàng?

“Cậu là Lục Trúc đúng không?” An Ninh đã ngồi xuống sofa, định thử thăm dò trước một chút.

Lục Trúc lấy lại tinh thần, hơi nhíu mày, tạm thời dời mắt khỏi Linh Linh: “Vâng, cô cứ gọi cháu là Lục Trúc, hoặc Tiểu Lục cũng được.”

Thái độ cực kỳ khéo léo, đủ độ lễ phép nhưng không hèn kém.

An Ninh gật đầu, chỉ vào ghế đơn phía đối diện: “Mời ngồi.”

Ngồi hay không ngồi?

Chủ nhà đã lên tiếng, tất nhiên phải ngồi. Dù có là một phần thử thách đi nữa thì ngại gì chứ? Suy nghĩ nhiều làm gì.

Lục Trúc bình thản ngồi xuống, từ đầu đến cuối nét mặt vẫn giữ nguyên: “Cảm ơn cô đã tiếp đón.”

“Vậy Lục Trúc này, lát nữa sẽ bắt đầu buổi dạy thử như đã nói hôm qua. Tôi sẽ ở lại nghe, không vấn đề gì chứ?”

“Dĩ nhiên là không.” Hoàn toàn không hoang mang, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không.

Trong lòng An Ninh lại tăng thêm một phần đánh giá tốt với cậu.

Lý do? Đứa nhỏ này chịu được áp lực, mà đã có áp lực thì mới có động lực — như vậy không sợ nó không dốc hết sức.

“Linh Linh, ăn nhanh lên, đừng để người ta phải chờ lâu.”

“Biết rồi...” Trần Linh Linh uể oải đáp lại một câu, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, nhưng ánh mắt thì vẫn lén lút đánh giá Lục Trúc.

Lứa tuổi cấp hai là giai đoạn bắt đầu nảy sinh những rung động đầu đời. Bỏ qua thân phận “gia sư”, Linh Linh nhận thấy Lục Trúc thật ra khá cuốn hút.

Đáng tiếc là... chỉ cái mác “gia sư” thôi cũng đủ bóp nghẹt mọi thiện cảm cô dành cho cậu ta.

Ăn được mấy miếng rồi, Trần Linh Linh thấy hết nuốt nổi nữa, mới đứng dậy về phòng.

An Ninh thở dài: “Cái con bé này, thật là bị chiều hư rồi.”

“Cô đừng nói thế,” Lục Trúc cười nhạt, “ở độ tuổi này, con gái cô đang bước vào giai đoạn dậy thì, nổi loạn là chuyện bình thường. So với áp đặt, điều các em cần là được định hướng đúng cách.”

An Ninh không đáp lại, chỉ liếc Lục Trúc một cái: “Đi thôi, bắt đầu dạy đi.”

“Vâng.”

Lục Trúc bước vào phòng, đánh giá sơ qua cách bài trí.

Tông màu chủ đạo là hồng nhạt, tường dán giấy có hình những ngôi sao, sàn lót thảm mềm.

Giường thì khỏi nói, chất đầy thú nhồi bông — StellaLou, Kuromi, Hello Kitty, đủ loại.

Không phải cậu đang dòm ngó phòng con gái, mà là muốn từ phong cách căn phòng để đoán sở thích của cô bé trước mặt.

Rất quan trọng. Lục Trúc đã nghiên cứu kỹ từ trước — nếu học sinh không hợp tác, thì công việc này cậu cũng chẳng giữ nổi.

Khóe môi Lục Trúc hơi nhếch lên, tự tin trở lại: “Linh Linh phải không? Nào, chúng ta cùng bắt đầu một buổi học thật vui vẻ nhé!”

Khóe mắt Linh Linh co giật một cái, bỗng thấy lạnh sống lưng...

Trần Nguyên Nguyên đi ra ngoài một lúc lâu, trong lòng vẫn có cảm giác khó chịu không thể xua tan.

Gió lạnh thổi tung mái tóc vàng óng của cô, nhưng cô không thấy lạnh.

Hoặc có thể là có, nhưng chẳng quan tâm.

Đi xa đến đâu rồi? Đã qua bao lâu?

Cô không biết. Khi cần thả lỏng, cô vốn chẳng để tâm đến mấy chuyện đó.

Chỉ là... không thả lỏng nổi thôi.

Thôi thì... về nhà vậy.

Trần Nguyên Nguyên hít sâu một hơi, quay người, bước về phía ngôi nhà thân quen.

Dù ở đâu tâm trạng cũng thế, chi bằng vừa đọc sách vừa chịu đựng còn hơn.

Mở cửa bước vào nhà, cô liếc qua phòng khách.

Đã không còn ai, cửa phòng em gái đóng kín — chắc tên gia sư đó đã tới rồi.

Cô chẳng bận tâm, quay về phòng mình, đóng cửa, ngồi vào bàn bắt đầu đọc sách.

Mà cách một bức tường, Lục Trúc cũng đang cầm sách — nhưng là giả vờ đọc.

Kiến thức cấp hai chỉ cần lướt qua là nhớ, hiện giờ điều cậu quan tâm hơn là... màu tóc của cô bé tên Linh Linh.

Theo quan sát của cậu, chân tóc của Linh Linh là màu vàng nhạt — nghĩa là màu tóc này là tự nhiên.

Nếu nhớ không lầm, tóc của Trần Nguyên Nguyên... cũng là tự nhiên.

Chẳng lẽ là trùng hợp? Nhưng có thể trùng hợp đến mức này sao?

Ánh mắt Lục Trúc dần trầm xuống, trong lòng nảy ra một nghi vấn. Chỉ cần xác nhận được... là có thể yên tâm rồi.

Đợi đến giờ nghỉ, Lục Trúc khép sách giáo khoa lại, mỉm cười nhàn nhạt:

“Được rồi, hôm nay ta học đến đây. Nghỉ ngơi một chút nhé.”

Trần Linh Linh vươn vai, lập tức gục luôn xuống bàn.

An Ninh nhíu mày, có vẻ định nói gì đó — nhưng Lục Trúc nhanh chóng chen vào, cố ý kéo cô vào một cuộc trò chuyện ngoài lề.

Kết quả hiển nhiên: An Ninh bị dẫn dắt một cách tự nhiên như nước chảy.

Đùa gì chứ, những tình huống xoắn não hơn thế này tôi còn gặp đầy. Sơ suất một cái là bị “hắc hóa” liền tay đó.

Với khả năng đối phó lão luyện thế này, một người như An Ninh sao chịu nổi?

Từ chuyện học hành, Lục Trúc kéo sang sở thích cá nhân, rồi từ đó dẫn đến cuộc sống hằng ngày... dần dần câu chuyện đào sâu hơn...

[Tình bạn được thiết lập]

Một chiêu thăm dò quen thuộc thôi. Khi còn làm “người liếm giày”, cậu cũng từng dùng nhiều rồi. Chỉ là... khi gặp ba người như Du Hi, mọi thứ đều lật xe toàn tập.

“Cô à, con thấy Linh Linh đã giỏi như vậy rồi, sao còn phải mời gia sư làm gì?”

“Chưa đủ. Luôn có thể tốt hơn nữa. Không có cái gọi là ‘giỏi nhất’, chỉ có ‘giỏi hơn’.”

“Cháu hiểu rồi. Cô đang kỳ vọng con gái thành tài. Nhưng liệu... có hơi áp lực quá không ạ?”

An Ninh hơi nhíu mày: “Ý cháu là sao?”

“Cô xem, Linh Linh học giỏi, xinh đẹp, lại đa tài — người bình thường sao theo kịp được? Vậy chẳng phải cô bé đã rất xuất sắc rồi sao?”

Lục Trúc quay đầu nhìn Linh Linh, nói tiếp: “Người ta không thể hoàn hảo tuyệt đối. Mà nếu ép quá... mái tóc vàng xinh đẹp thế này, rụng mất thì sao? À mà, bây giờ học sinh cấp hai được nhuộm tóc rồi à?”

Nắm tay Linh Linh siết lại — cô thật sự muốn đấm tên này một phát.

An Ninh liếc tóc Linh Linh, thản nhiên nói: “Không phải nhuộm, là tự nhiên. Bố con bé là người Phần Lan.”

Lục Trúc giật mình tỉnh ngộ, khẽ cười: “À ra vậy... hóa ra là con lai à.”

Thì ra là thế...

Cuối cùng cũng moi được thông tin rồi.

Thì ra cô bé này là con lai, tóc vàng chỉ là trùng hợp.

Lục Trúc cười khổ trong lòng.

Chỉ vì một bóng ma tâm lý mà bản thân nhìn đâu cũng thấy nghi ngờ.

Thật ra... chẳng có gì to tát cả.