Lục Trúc hít sâu một hơi, chống tay ngồi dậy khỏi giường, muốn ra ngoài nhìn cho rõ thế giới trước mắt.
Vừa vén chăn lên, cơn gió lạnh liền tạt vào người, nhưng anh không bận tâm, lạnh một chút thôi mà.
Hiện giờ chắc đang vào kỳ nghỉ đông sau kỳ thi cuối kỳ, trong khuôn viên trường có không ít sinh viên đang kéo vali rời đi.
Vậy thì—
Anh cũng nên đi rồi. Lần này đi, có thể sẽ không quay về nữa.
Lục Trúc xoa xoa hai tay, trở lại chỗ nằm của mình, nhét hết những thứ có thể mang theo vào vali.
Lùi bước là không còn đường nữa.
Nếu sự hiện diện của anh thực sự là nguyên nhân dẫn đến bất hạnh, thì lần này… cứ để họ không bao giờ nhìn thấy anh nữa là được.
Về phần Giang Thư, tạm thời Lục Trúc không lo cô sẽ tìm đến anh.
Lần quay ngược này kéo dài khá lâu, lượng ký ức ồ ạt tràn về chắc sẽ tạo ra cú sốc lớn, “chị gái” kia hẳn sẽ không xuất hiện nhanh như vậy.
Mà cho dù Giang Thư có tìm đến, thì đến lúc đó, anh cũng đã rời đi rồi.
Vậy là được rồi...
Lục Trúc thở ra một hơi, kéo vali rời khỏi ký túc xá.
Giờ còn một chuyện phải làm cho xong. Đây chính là yếu tố then chốt quyết định liệu anh có thể toại nguyện hay không.
Cốc cốc cốc—
Lục Trúc gõ cửa văn phòng giáo viên chủ nhiệm. Bên trong vang lên một tiếng “Mời vào”, anh liền đẩy cửa bước vào.
Thấy là Lục Trúc, thầy chủ nhiệm không khỏi ngạc nhiên: “Ơ, em còn chưa đi à?”
“Dạ chưa. Em có chuyện muốn hỏi thầy một chút.”
“Chuyện gì? Em nói đi.”
“Em muốn hỏi, nếu chuyển trường thì cần những điều kiện gì ạ?”
Thầy sững lại một chút, ngẩng đầu nhìn Lục Trúc: “Sao vậy? Không hài lòng với trường mình à?”
Lục Trúc gãi đầu: “Không, không có đâu ạ, làm sao có chuyện đó.”
“Vậy em gặp chuyện gì rồi?”
Một câu hỏi trúng tim đen, nhưng Lục Trúc tất nhiên không thể nói thật: “Cũng không hẳn ạ.”
“Không có chuyện gì mà đòi chuyển trường làm gì? Nếu em bảo chuyển ngành thì còn dễ hiểu, chứ chuyển trường thì... Thi đậu vào trường mình đâu có dễ.”
Lục Trúc hít sâu một hơi: “Mấy điều đó em đều biết. Nhưng em vẫn muốn chuyển.”
Thầy chủ nhiệm trầm mặc, nhìn chằm chằm vào Lục Trúc một lúc lâu, rồi lặng lẽ thở dài: “Được rồi, em không muốn nói thì thầy cũng không hỏi thêm. Thầy sẽ tìm hiểu giúp em.”
“Em cảm ơn thầy ạ.”
“Chưa cần cảm ơn vội. Em định chuyển đi đâu? Nói thử xem nào.”
Lục Trúc ngẫm nghĩ một chút: “Chuyển đến một trường nào đó ở phía Bắc ạ?”
“Em là ngại cái nơi này mùa đông lạnh quá đúng không? Được, để thầy hỏi thử xem. Giờ em về đi, có tin gì thầy sẽ báo.”
“Em cảm ơn thầy, vậy em không làm phiền nữa. Em chào thầy ạ.”
Cạch—
Lục Trúc đứng trong hành lang, khẽ thở ra, lặng lẽ đợi vài giây rồi mới rảo bước rời đi.
Anh đang suy nghĩ xem nên đi đâu tiếp theo. Trước đây mỗi kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè, anh đều quay về trại trẻ mồ côi để giúp đỡ.
Nhưng giờ thì không được nữa, tránh để bị người ta tóm cổ ngay tại đó.
Không còn cách nào, chỉ đành thuê phòng trọ ở ngoài sống tạm đã. Lại thêm một khoản chi phí nữa. Kỳ nghỉ đông này chắc chắn phải kiếm việc làm thêm thôi.
Thuê phòng thì không khó, đến lại căn hộ cũ là được. Vấn đề duy nhất là—tìm việc làm thêm.
Kỳ nghỉ này dự kiến chi tiêu sẽ rất lớn, làm theo giờ có lẽ không đáp ứng nổi nhu cầu.
Khó thật...
Lục Trúc vò đầu, dứt khoát ngừng suy nghĩ, quyết định xử lý chuyện thuê nhà trước.
Suốt dọc đường đi, Lục Trúc luôn giữ cảnh giác, sợ rằng một trong số bọn họ sẽ bất chợt xuất hiện trước mặt anh.
May mà hôm nay người đông như vậy, theo tính cách của họ, hẳn là không dễ gì gặp phải.
Thế nhưng số phận luôn thích đùa dai.
Vừa bước ra khỏi cổng trường, Lục Trúc đã thấy một chiếc xe nhỏ màu vàng quen thuộc đậu ngay phía trước.
Toàn thân anh cứng đờ, lập tức kéo mũ trùm lên, dùng khăn choàng che kín cả mặt.
May mà là mùa đông, ai cũng quấn kín như nấm, người qua đường khó mà nhận ra ai với ai.
Ôm theo tâm trạng bất an, Lục Trúc lặng lẽ đi lướt qua chiếc xe nhỏ màu vàng ấy.
“Tiểu Thư! Ở đây này!”
Giọng của Thượng Quan Tình Vũ vang lên bên tai, khiến Lục Trúc hơi khựng lại một chút. Nhưng rất nhanh, anh vẫn tiếp tục bước đi.
[Đừng quay lại, đừng quay lại, tuyệt đối đừng quay lại…]
Lục Trúc không muốn bi kịch tái diễn. Chỉ cần là hành động có thể làm khơi lại mối liên kết, như ngoảnh đầu nhìn, anh cũng phải cố gắng tránh xa.
“Tiểu Thư, con lạnh không vậy?”
“Không lạnh. Mẹ, con đã nói không cần đến đón rồi mà, trời lạnh thế này…”
“Con là bảo bối của mẹ mà. Mẹ sao có thể không đến? Nào, lên xe thôi!”
“Vâng ạ!”
Lục Trúc cúi đầu bước đi, lặng lẽ lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai mẹ con họ, không nhìn thấy nét mặt, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.
Có cảm giác như Tôn Ngộ Không đứng nhìn Tử Hà và Chí Tôn Bảo thành đôi...
Cái bóng lưng kia… nhìn chẳng khác gì một con chó.
Lục Trúc cười giễu bản thân, bước chân vô thức nhanh hơn.
“Tiểu Thư? Tiểu Thư? Nhìn gì vậy?”
Thượng Quan Tình Vũ vẫy tay trước mặt.
Giang Thư hoàn hồn, khẽ nhíu mày đầy nghi hoặc: “Không có gì… chỉ là thấy hơi khó chịu trong người.”
“Chắc là điều hòa trong xe mở mạnh quá rồi.”
“Vậy à…”
Giang Thư lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mọi thứ vẫn bình thường như mọi ngày, không có gì đặc biệt.
Cô khẽ cau mày, trong mắt ngập tràn vẻ mơ hồ.
Thật sự là do điều hòa sao? Nhưng rõ ràng hơi thở vẫn rất ổn mà.
Kỳ lạ thật…
Sau khi đến trạm xe buýt, Lục Trúc dừng chân, hà hơi vào lòng bàn tay để sưởi ấm.
Chiếc xe màu vàng đã biến mất từ lâu, giờ ra ngoài rồi, tâm trạng anh cũng nhẹ nhõm hơn chút.
Không ngờ Giang Thư lại chọn rời trường vào lúc đông người như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
Nhưng đến giờ thì chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng. Sau hôm nay, có lẽ họ sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Lục Trúc vươn vai, hít một hơi thật sâu.
Tiếp theo, chỉ cần chờ tin từ giáo viên chủ nhiệm là được.
Lần này anh đã tránh xa đến vậy rồi, chắc sẽ không còn vướng vào số phận rối rắm kia nữa, phải không?
Xe buýt đến. Lục Trúc bước lên xe.
Lần này, thật sự có thể nói lời tạm biệt rồi.
Chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Lục Trúc nhắm mắt lại.
Thế nhưng số phận chưa bao giờ dễ dàng buông tha ai.
Trốn tránh… mãi mãi không phải là cách để giải quyết vấn đề.
Hôm nay là ngày nghỉ, nhưng Du Hi không hề thu dọn hành lý hay chuẩn bị rời trường. Cô chỉ lặng lẽ ngồi trong phòng, nhâm nhi ly trà.
Kỳ nghỉ đông ư? Có ý nghĩa gì đâu?
Chẳng phải cũng lạnh lẽo như vậy sao?
Ở trường, cô còn cảm nhận được chút hơi người. Còn về nhà, chỉ có thể quay lại căn biệt thự lạnh như băng ấy.
Dù có hai người hầu bên cạnh, nhưng cuối cùng vẫn quá đỗi trống vắng, cô độc.
Du Hi khẽ nhíu mày. Từ khi nào mà cô bắt đầu cảm thấy không cam lòng với sự cô đơn vậy?
Không tìm được đáp án. Du Hi dứt khoát thả lỏng đầu óc, chuyên tâm thưởng trà.
Đáng tiếc, những lúc như thế này vẫn luôn có người phá rối.
Điện thoại rung lên. Là một cuộc gọi từ Vũ Dao.
Ánh mắt Du Hi lóe lên một tia lạnh lẽo. Cô không thích bị làm phiền vào thời điểm này.
Cuộc gọi được kết nối, gương mặt Du Hi vẫn lạnh băng, không nói một lời.
Bên kia đầu dây, Vũ Dao lập tức cảm nhận được điều gì đó, nhanh chóng xin lỗi:
“Xin lỗi, tiểu thư, làm phiền rồi…”
“Cô tốt nhất là có chuyện quan trọng.”
Đầu bên kia im lặng hai giây, rồi nhẹ giọng nói:
“Ông chủ và phu nhân gọi về, nói là… năm nay không về nữa...”
Ánh mắt Du Hi chẳng có chút gợn sóng nào. Đối với cô, chuyện này đã quá quen thuộc.
“Không về thì thôi, chuyện như vậy cũng phải báo cáo?”
Vũ Dao không dám nói gì nữa. Du Hi cũng không làm khó, dứt khoát cúp máy.
Cô đã quen với cô độc… nhưng dường như lại chưa thật sự quen.