"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 79

“Các cậu đang thì thầm cái gì vậy hả!” — Giang Thư không vui ra mặt, chen thẳng vào giữa hai người, ánh mắt cảnh giác dán chặt lên người Trần Nguyên Nguyên.

Y như một con mèo con đang vào trạng thái phòng bị.

Trần Nguyên Nguyên chẳng buồn đôi co với Giang Thư nữa, cũng không thèm giải thích lấy nửa lời, xoay người định rời đi.

Lục Trúc chỉ lặng lẽ thở dài, “Đi thôi chị.”

“Ừm.”

“Vậy thì... nhờ cậy cậu đấy, đồng chí Tiểu Như.”

Tiểu Như giơ ngón cái lên, cười toe, “Nhớ khao tớ một bữa là được rồi!”

“Cái đó... để Trần Nguyên Nguyên lo đi.”

Tiểu Như bật cười, “Tớ biết mà, cậu có tiền đâu.”

Phụt—

Không hiểu sao, một nhát dao vô hình như đâm thẳng vào tim, Lục Trúc giật giật khóe miệng, không buồn quay đầu, cứ thế bước thẳng đi.

Người đi hết, căn phòng thoáng chốc trở nên tĩnh lặng. Tiểu Như ngồi chán chường trên ghế dài, ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn trần nhà.

Trong phòng thẩm vấn, Du Hi đã cơ bản nắm được toàn bộ tình hình. Có điều, ngoài Giang Thư ra... còn có một con chó lông vàng cũng dám mơ giành Lục Trúc với cô?

Nhìn màu tóc là biết ngay, chỉ là một con bại khuyển thôi.

Đối mặt với bài giáo dục chính trị từ phía cảnh sát, Du Hi hoàn toàn làm ngơ, thậm chí còn thấy phiền muốn chết.

Còn Tần Lan thì từ lúc vào phòng đến giờ chẳng hé răng một lời, như thể là nạn nhân đáng thương sợ bị trả thù tàn khốc sau khi ra ngoài.

Đúng là phiền phức. Liên thủ lại để kéo cô đến đây, mấy người thực sự tưởng thế là thắng được à?

Chú cảnh sát vẫn đang thao thao bất tuyệt, Du Hi lạnh nhạt mở miệng: “Khi nào tôi có thể đi?”

Chú cảnh sát sững người, có lẽ không ngờ cô lại chủ động lên tiếng hỏi như vậy.

“Nếu em có thể nhận thức được lỗi sai của mình, phối hợp tốt với chúng tôi, thì ngày mai có thể về.”

“Ông bắt tôi phải ở lại đây qua đêm?” Giọng Du Hi lạnh băng, toàn thân tỏa ra khí lạnh rợn người.

Vô cùng khó chịu. Ở đây chẳng có Lục Trúc, cũng không có đêm đẹp gì để tận hưởng cả.

Nhưng rốt cuộc bọn họ đang nghĩ gì vậy? Chỉ với một đêm này thôi mà cũng mơ cướp Lục Trúc khỏi tay cô?

Chắc chắn là đang giấu quân bài gì rồi?

Ánh mắt Du Hi thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo. Cô sẽ từng bước, từng bước đòi lại từng món nợ.

Nếu Lục Trúc dám chạy theo mấy người đó, vậy thì... cô sẽ nhốt anh lại trong nhà.

Thú cưng... không cần phải lang thang.

Lục Trúc chợt cảm thấy tim đập dồn dập, hơi thở cũng vô thức nặng nề hơn.

“Bé con, anh làm em... nhột quá.” Gò má Giang Thư đỏ bừng, hơi thở nóng bỏng của Lục Trúc phả thẳng vào người khiến cô run rẩy.

“Xin lỗi, chỉ là... trong xe hơi ngột ngạt thôi.”

Giang Thư lắc đầu, “Em không trách anh đâu, chỉ là... hơi ngại một chút.”

“Nếu ngại thì giao anh cho em là được rồi.” — Trần Nguyên Nguyên đột ngột chen lời, kéo Lục Trúc nghiêng hẳn về phía mình.

Tâm trạng Giang Thư lập tức tụt dốc không phanh, sắc mặt lạnh tanh.

Còn người thấy khó chịu nhất chắc chắn là Lục Trúc — ghế sau chỉ rộng đến thế, ba người chen chúc ở đó, tuy chẳng ai béo nhưng vẫn cực kỳ chật chội.

Bị kéo qua kéo lại suốt cả quãng đường, dù không say xe thì Lục Trúc cũng thấy buồn nôn mất rồi.

Về đến khách sạn, việc đầu tiên anh làm là về phòng nghỉ ngơi, không nhắc đến chuyện ăn tối thêm câu nào nữa.

May mà Trần Nguyên Nguyên và Giang Thư không định mặt dày bám theo lên phòng.

Chủ yếu là vì sắc mặt Lục Trúc đã chuyển sang màu gan heo rồi, cả hai đều thấy hơi chột dạ.

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Lục Trúc nằm dài trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Giây phút được buông lỏng và yên tĩnh thế này, sao có thể bỏ lỡ được chứ?

Hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, đủ để anh tiêu hóa cả buổi rồi.

Lục Trúc từ từ mở mắt, nhìn chăm chăm vào chiếc đèn trần thật lâu. Giờ việc duy nhất cần làm... là chờ đợi.

Chờ Trần Nguyên Nguyên đến, đến lúc đó thì mọi thứ sẽ rõ ràng.

Nhưng trước khi điều đó xảy ra, vẫn còn vài việc nhỏ cần chuẩn bị trước.

Khóe môi Lục Trúc khẽ cong lên, anh lặng lẽ rời giường, bước ra khỏi phòng.

Hành lang tĩnh mịch. Trần Nguyên Nguyên và Giang Thư đều đang ở trong phòng riêng của mình, giờ hành động lúc này là hợp lý nhất.

Cộc cộc cộc—

Lục Trúc gõ cửa, im lặng chờ người ra mở.

Rất lâu sau đó, tay nắm cửa mới bắt đầu xoay, cánh cửa khẽ mở ra. Bóng dáng Nam Cung Hướng Vãn xuất hiện sau cánh cửa, vừa nhìn thấy Lục Trúc thì toàn thân cô khẽ run lên.

“Tại sao... anh lại ở đây?”

“À, lúc xem camera, tôi tiện nhìn thấy cô ở phòng nào thôi.”

Nam Cung Hướng Vãn mím môi, âm thầm khép cửa lại một chút.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Lục Trúc đã chặn kẽ cửa, “Cô nghĩ gì, đều hiện rõ trên mặt rồi.”

“Anh... rốt cuộc là muốn làm gì?”

Giọng cô bắt đầu run. Lục Trúc nhướng mày, “Cô sợ tôi đến vậy sao?”

“Ha, đừng đùa... tôi sợ anh? Sợ...”

“Ồ, vậy à.” Lục Trúc giơ tay lên, Nam Cung Hướng Vãn theo phản xạ lùi lại nửa bước.

“Ê~ Cơ thể cô thành thật hơn cái miệng nhiều đấy.”

Nam Cung Hướng Vãn cắn răng, “Anh đến đây làm gì?”

“Muốn nói chuyện một chút.”

“Không cần đâu, giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả, anh đi đi...”

Lục Trúc bất ngờ áp sát lại, khoảng cách giữa hai người chưa đầy mười centimet, Nam Cung Hướng Vãn sợ đến mức hồn vía bay mất.

“Không nói? Cái đó không phải do cô quyết định đâu. Cô còn nợ tôi một ân tình đấy. Nếu không nhờ tôi chăm sóc, cô đã sốt đến hỏng não rồi.”

“Tôi...” — Tay Nam Cung Hướng Vãn khẽ lần ra sau, âm thầm chuẩn bị gọi cảnh sát.

Đáng tiếc là đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, mấy hành động nhỏ nhặt đó sao qua nổi mắt Lục Trúc.

Anh thở dài, “Yên tâm đi, không có yêu cầu gì quá đáng đâu, chỉ là nhờ chút việc nhỏ thôi. Giúp tôi lần này, chúng ta coi như huề cả vốn.”

Nam Cung Hướng Vãn khựng lại, không biết nên tin hay không.

“Sao nào, cân nhắc thử xem?”

“Dựa vào đâu tôi phải tin anh?”

“Vì cô chẳng có thứ gì đáng để tôi lợi dụng cả.” — Lục Trúc hờ hững đáp.

Nam Cung Hướng Vãn bất giác thấy tổn thương, cúi đầu nhìn lại bản thân.

Một lúc sau, cô nghiến răng ngẩng đầu lên: “Được thôi, anh nói thử xem là việc gì, tôi còn cân nhắc.”

“Vậy thì... cho tôi vào phòng được không?”

“Không được.”

“Vậy đến phòng tôi nói chuyện nhé?”

“Tại sao không nói ở đây?”

“Vì tôi không muốn người khác nghe thấy, cô ngốc à?”

Lòng tự tôn lại bị giẫm đạp lần nữa, Nam Cung Hướng Vãn cúi gằm mặt, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng nắm tay siết chặt cho thấy cô đang cực kỳ ấm ức.

Cô hít sâu một hơi, lùi người sang bên: “Vào đi.”

Lục Trúc nhướng mày, “Vậy thì tôi xin phép.”

“Nếu biết phiền người ta thì đừng đến làm phiền ngay từ đầu.”

“Tôi nói rồi mà, giúp tôi lần này, sau này mỗi người một đường, không gặp lại nữa.”

Nam Cung Hướng Vãn im lặng, mím môi: “Tốt nhất là như vậy. Đừng bao giờ tới tìm tôi nữa.”

“Ê~ Rõ ràng lúc trước cô cứ nhằm vào tôi suốt, giờ lại thành ra kiểu này, tôi bắt đầu thấy nhớ dáng vẻ kiêu ngạo ngày xưa của cô rồi đó.”

Chịu hết nổi rồi, Nam Cung Hướng Vãn vung tay đấm thẳng một cú.

Đáng tiếc vẫn còn đang ốm, cú đấm mềm nhũn, không chút sức lực. Ngược lại còn bị Lục Trúc dễ dàng giữ chặt.

Anh lắc đầu: “Sao vẫn chẳng chịu thay đổi gì cả... Thôi bỏ đi, bàn chuyện chính nào.”

“Không...”

“Không?”

“Đừng dùng... tư thế này để nói chuyện...”