“Anh ơi, bên này mình kỳ vọng kiểu tóc sẽ ra sao vậy?”
“Thế nào cũng được, đừng làm ra giống mèo là được.”
“Hả?”
Bên cạnh, Trần Nguyên Nguyên gọi thầy Tô Ni đang chăm sóc Lục Trúc lại, lấy điện thoại ra đưa cho ông xem, “Nếu anh ấy không kén chọn thì làm giống vầy đi.”
Thầy Tô Ni nhìn kỹ hai lượt, lại quay sang đánh giá Lục Trúc một chút, “Vậy làm theo kiểu của vợ anh nhé?”
Vợ…
Mà cũng phải thôi, nhìn cái đoàn người kéo theo thế này, ai nhìn vào chẳng tưởng là cặp vợ chồng son mới cưới dắt nhau đi làm tóc. Một đơn hàng lớn, bị hiểu nhầm là vợ chồng cũng chẳng lạ gì.
Lục Trúc không buồn giải thích, tiện miệng hỏi, “Kiểu đó là kiểu bình thường chứ?”
“Vâng, rất bình thường,” thầy Tô Ni chắc nịch trả lời.
“Vậy làm luôn kiểu đó đi.”
Lục Trúc có chút buông xuôi, thế nhưng thái độ mặc kệ của cậu lại khiến Trần Nguyên Nguyên thấy tâm trạng tốt hẳn lên.
Kiểu tóc cô chọn cho cậu không bị phản đối, thầy Tô Ni gọi họ là vợ chồng mà cậu cũng chẳng phản ứng gì.
Hôm nay đúng là ngày đẹp trời!
Mà người vui vẻ không chỉ có mỗi Trần Nguyên Nguyên, mấy thầy Tô Ni phục vụ cho cái “gia đình nhỏ” này cũng hớn hở không kém.
Khách sộp đấy nhé! Loại khách không thèm hỏi giá trước, đúng kiểu không thiếu tiền!
Hôm nay đúng là một ngày rất rất đẹp trời!
Chỉ có mỗi Lục Trúc là vẫn mơ mơ hồ hồ giữa thế giới vừa mới thay đổi.
Lục Trúc ngủ thiếp đi, chẳng rõ thầy Tô Ni đã làm gì với mái tóc mình, chỉ cảm thấy mùi hóa chất trong tiệm khiến cậu khó chịu.
Lần trước sao không thấy mùi này?
À, vì khi đó cơ thể đã già đi, khứu giác cũng suy giảm rồi.
Nên lần này, cậu chọn cách ngủ để né mùi.
Không biết đã bao lâu, Lục Trúc bị đánh thức.
“Anh ơi, qua bên này một chút, ừ, đúng rồi.”
Lục Trúc mơ mơ màng màng đi theo hướng dẫn, vừa nhìn vào gương liền có cảm giác kỳ lạ.
Không biết diễn tả sao, nhưng cứ thấy… quái quái.
Nhìn lại lần nữa.
Càng nhìn càng thấy quen mắt.
Đợi đến khi thầy Tô Ni hoàn toàn hoàn tất kiểu tóc, Lục Trúc đã đờ người ra.
Tóc trắng…
Kiểu tóc này giống hệt lần trước!
Lục Trúc chắp tay, chống cằm, liếc nhìn Trần Nguyên Nguyên đang ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.
Vậy nên… là trùng hợp?
Chỉ có thể là trùng hợp thôi, Lục Trúc dường như đã hiểu ra gì đó— thì ra gu của mấy người này… đều giống nhau hết!
Thôi bỏ đi, cứ thế này đi vậy.
“Tách!”
Tiếng màn trập vang lên cùng ánh đèn flash.
Lục Trúc âm thầm quay đầu nhìn sang, Trần Nguyên Nguyên thản nhiên cất điện thoại, vờ như không có chuyện gì, “Rất đẹp, rất hợp với anh.”
Khóe miệng Lục Trúc giật giật, đã thế thì cậu cũng thuận đà hỏi luôn, “Anh có thể hỏi một chút, tại sao lại chọn màu trắng không?”
“Vì anh vốn đã có ít tóc bạc rồi, đen trắng xen kẽ nhìn cũng rất hợp.”
Lục Trúc cạn lời, từng chữ cô nói cậu đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì… sao nghe chẳng hiểu gì cả?
Lục Trúc hít sâu một hơi, đầu hơi căng, “Vậy nếu đen trắng xen kẽ đã đẹp, tại sao bây giờ lại thành trắng hết?”
“Vì đen trắng đan xen làm người ta liên tưởng đến gấu trúc, hai quầng đen dưới mắt nhìn cứ uể oải, thà làm trắng hết cho rồi.”
Khi nói câu đó, Trần Nguyên Nguyên lặng lẽ dời ánh mắt đi chỗ khác, Lục Trúc không bỏ sót được chi tiết ấy.
Cảm thấy có gì đó sai sai.
“Cô nói thật đi, có phải vì nãy trong lúc bôi thứ hỗn hợp kia lên đầu tôi, cô bỗng nổi hứng chọn luôn kiểu này không?”
“…”
Im lặng rồi, tức là mặc định rồi. Xem ra lúc nằm ghế sofa nghịch điện thoại là đang tìm kiểu tóc đây mà.
Lục Trúc thở dài bất đắc dĩ.
Nhưng Trần Nguyên Nguyên lại không vui, liên tục bị tra hỏi, liên tục bị nghi ngờ— người đầu tiên tin tưởng chẳng phải là anh sao?
Trần Nguyên Nguyên nghiến răng, “Anh chỉ cần trả lời, có hài lòng với kiểu tóc này không?”
[Nguy hiểm!]
Chó con cứu mạng!
“Thích.”
“Thế là được rồi chứ gì?”
“Phải…”
Trần Nguyên Nguyên khoanh tay, hừ lạnh một tiếng, “Thật là, cứ phải đợi em nổi giận mới biết nghe lời à?”
Quen quá rồi, hệt mùi vị cũ. Lục Trúc im lặng, ngoan ngoãn lăn sang một bên chờ.
Lại là một quyết định sai lầm, Lục Trúc bị mùi hóa chất hun đến choáng đầu, còn Trần Nguyên Nguyên thì như tìm được bí kíp chung sống.
Vừa đấm vừa xoa.
Không thể lúc nào cũng cho kẹo ngọt, phải thỉnh thoảng nổ đại bác một phát, như vậy Lục Trúc mới chịu nghe lời.
Đã hiểu rồi.
Lục Trúc—nguy hiểm.
“Bạn Lục này, cậu thấy kiểu tóc mới của tôi thế nào?” Louis vừa nghịch tóc, vừa soi gương ngắm nghía.
Lục Trúc gật đầu qua loa, “Được.”
“Cậu này, nói kiểu gì mà hời hợt thế.”
“Ừm.”
Louis cảm thấy có gì đó sai sai, quay đầu nhìn thì thấy Lục Trúc đang ngơ ngơ ngác ngác, sắc mặt cũng chẳng tốt lắm, “Bạn Lục, cậu không khỏe à?”
“Cũng hơi, không quen mùi ở đây.”
“Vậy đưa chìa khóa xe cho cậu, ra ngồi trong xe nghỉ tí đi?”
Lục Trúc suy nghĩ một chút rồi đồng ý, đầu đau căng như sắp nổ, tuy không giống phản ứng dị ứng nhưng rất khó chịu.
Cậu nhận chìa khóa rồi bước ra khỏi tiệm.
Vừa ra cửa, gió lạnh thổi tới như được cứu rỗi, mùi trong mũi lập tức tan biến sạch.
Lục Trúc thở phào, xoa ấn đường, mới nhớ ra mình quên hỏi Louis đậu xe ở đâu rồi.
Thôi, lười tìm, ngồi hóng gió chút đã.
Cậu vươn vai, tìm chỗ có nắng rọi xuống rồi ngồi xuống.
Rất ấm áp, chẳng trách người già lại thích phơi nắng đến thế.
Giờ phút này, là khoảng thời gian yên bình thuộc về riêng Lục Trúc.
Nhưng chưa kịp tận hưởng bao lâu, điện thoại trong túi đã bắt đầu rung bần bật.
Reng mãi không dừng, Lục Trúc không thể không bắt máy.
Ai gọi vậy?
Cậu liếc mắt nhìn, là số lạ, hơi nhướn mày rồi bấm nghe, “Alo?”
“Chúng ta nói chuyện chút đi.”
Mở miệng không đầu không đuôi, nhưng Lục Trúc lập tức nhận ra giọng ai.
Cuối cùng cũng tìm đến rồi à.
Khóe môi cậu khẽ cong lên, “Dì muốn nói gì với cháu, dì An?”
“Nói chuyện một cuộc giao dịch, hẹn thời gian đi.”
“Khoan đã, sao dì chắc chắn cháu sẽ nói chuyện với dì?”
“Hừ, cháu sẽ không từ chối đâu. Ngay từ đầu, chẳng phải cháu đã định làm vậy sao?”
“Hả? Ngay từ đầu cháu định làm gì cơ?”
“Giờ rồi mà còn giả vờ ngây ngô à?” Giọng An Ninh bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn.
Lục Trúc hơi nhíu mày, “Dì An, dì như vậy là làm khó cháu đấy!”
“Hừ, dì mặc kệ cháu khó xử hay không, dì chỉ hỏi một câu thôi—cháu đến, hay không đến?”
“Ít ra cũng phải nói rõ dì muốn bàn gì chứ? Nhỡ đâu dì giăng bẫy thì sao? Lần trước dì còn định xuống tay với cháu nữa mà.”
“Chỉ là chuyện cháu muốn thôi—Trần Nguyên Nguyên. Cháu muốn lấy được hộ khẩu của nó, đúng không?”
Ra vậy, An Ninh cho rằng bọn họ đã bàn đến chuyện kết hôn rồi sao?
Chỉ có thể nói, An Ninh thật sự rất hiểu Louis.
Nhưng mà… cậu không phải Louis.
Sắc mặt Lục Trúc tối sầm lại, “Trong mắt dì, ‘Trần Nguyên Nguyên’ chỉ là một…”
…món hàng hóa sao?
“Đừng có tâng bốc nó. Nếu nó không còn giá trị, thì là gì cũng không được.”
“Tóm lại là không thể là con gái của dì, đúng không?” Cơn giận bắt đầu bốc lên, Lục Trúc hít sâu để trấn tĩnh.
Thất bại rồi, vẫn không kìm được lửa.
Lục Trúc lạnh lùng mở miệng: “Dạo này dì cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, đợi cháu đến tìm.”