"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 72

Tỉnh táo rồi, Lục Trúc cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái mơ màng cả buổi sáng, lặng lẽ ngồi nghe mọi người trong xe cười nói rôm rả.

Có Tiểu Nhu và Louis – hai "ông hoàng bà chúa xã giao" này ở đây, không khí sao mà ảm đạm nổi, trừ phi cả hai cùng sụp đổ.

Nhưng nghĩ lại, chỉ cần không nhắc gì liên quan đến An Ninh, thì e là chẳng có chuyện gì khiến họ im lặng nổi.

Vậy nên… tạm thời cứ giấu chuyện An Ninh liên lạc với mình đã.

Lục Trúc âm thầm thở dài, tự giễu nhìn mình trong gương chiếu hậu.

“Đang nghĩ gì thế?” – Giọng của Trần Nguyên Nguyên vang lên từ phía sau, cô luôn để ý đến Lục Trúc, thấy cậu cứ ỉu xìu không có tinh thần nên mới chủ động hỏi.

Dĩ nhiên là Lục Trúc không thể nói thật với cô được rồi!

Lục Trúc bĩu môi, nói: “Anh đang nghĩ, Tết sắp đến rồi, hôm nay cũng đã dán câu đối xong hết, vậy thì những chuyện khác cũng nên chuẩn bị dần thôi nhỉ?”

“Bây giờ ngoài dọn dẹp tổng vệ sinh ra, tụi mình còn gì chưa chuẩn bị à?”

“Hình như… không còn gì nữa.”

Toang, không biết nói gì thêm rồi, giờ Lục Trúc chẳng muốn mở miệng.

Chỉ còn cách trông chờ vào ngôi sao may mắn của mình thôi.

Thế nhưng “phúc tinh” Tiểu Nhu chẳng thèm ngó tới cậu, cô nàng đang mải thì thầm to nhỏ với Trần Linh Linh, tám chuyện mãi không hết.

Lục Trúc bất lực, một bầu không khí đang vui vẻ lại bị chính mình làm tụt mood.

“Khoan đã, hình như thật sự còn một việc cần chuẩn bị đấy.”

“Hả?”

Hy vọng le lói.

Trần Nguyên Nguyên như vừa nghĩ ra điều gì đó, cúi đầu đăm chiêu, cứu vãn luôn tình huống gượng gạo của Lục Trúc.

Nhưng khi Lục Trúc vừa mới nhẹ nhõm được chút, Trần Nguyên Nguyên đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn cậu chăm chú: “Anh biết gói sủi cảo không?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Lục Trúc hơi ngớ người, theo phản xạ liền lắc đầu: “Không biết, trước giờ anh chỉ phụ trộn nhân thôi.”

Trần Nguyên Nguyên nhíu mày: “Thế thì không ổn rồi, vậy là không ai biết gói sủi cảo cả.”

“Ơ? Em không biết gói à?”

Mặt Trần Nguyên Nguyên hơi đỏ: “Không biết… Em cùng lắm chỉ làm vài món đơn giản cho ngon một chút thôi.”

À, cũng phải ha. Với tình hình trước kia của cô, chắc gì có thời gian mà học mấy món vừa tốn công vừa phức tạp như sủi cảo?

Lục Trúc nhìn quanh một vòng, thở dài: “Về rồi tụi mình học đàng hoàng vậy.”

Trần Nguyên Nguyên gật đầu.

Một lát sau, cô lén lút liếc nhìn Lục Trúc vài lần, ánh mắt lộ vẻ do dự.

Cuối cùng không nhịn được nữa, cô khều khều Lục Trúc.

“Hả?”

“Em… có phải rất không biết cách sống không?”

Lục Trúc ngơ ngác, không hiểu gì, gãi đầu: “Sao tự nhiên lại nghĩ vậy?”

“Vì em thấy mình cái gì cũng không biết.”

“Ờ? Ừ, nhưng sao?”

Trần Nguyên Nguyên ngẩng mặt, nhìn thẳng vào mắt Lục Trúc. Vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt thì đã bán đứng cô rồi.

Sự lạnh lùng đó, thật ra chỉ là do căng thẳng mà thôi.

Và cảm giác căng thẳng ấy… đến từ đâu?

Lục Trúc suy nghĩ một hồi, rồi lên tiếng: “Em đang hồi hộp à?”

“Không.”

Ừ đấy, rõ là đang hồi hộp rồi.

Lục Trúc nhún vai: “Không biết thì không biết chứ sao, ai mà cái gì cũng giỏi hết được. Nếu ai cũng toàn năng thì mấy đầu bếp chuyên nghiệp vất vả thi bằng hành nghề làm gì?”

“Vậy… ý anh là, những thiếu sót đó không phải là điểm trừ trong mắt anh đúng không?”

Lục Trúc gật đầu.

Nhưng mà, điểm trừ cái gì chứ? Có phải cô đang mặc định là anh không chạy thoát nổi không?

Liếc nhìn trộm.

Thôi được rồi, Trần Nguyên Nguyên giờ đang rất vui, chẳng có vẻ gì là lo lắng chuyện bị bỏ rơi cả.

Tự tin như vậy cũng tốt, cứ giữ nguyên thế đi.

Ừm…

Hành động thì nhanh gọn – điểm này Lục Trúc biết thừa rồi, mới trưa thôi mà Trần Nguyên Nguyên đã bắt đầu tìm video hướng dẫn học nấu ăn.

May mà cô còn biết mình đang làm gì, không thì Lục Trúc thật sự sợ cô đem cơm gói vào trong vỏ sủi cảo mất.

Sau khi dọn cơm lên bàn, ánh mắt Trần Nguyên Nguyên đầy quyết tâm: “Đây sẽ là lần cuối cùng em nấu bữa cơm đơn giản như vậy.”

Hơi bị cực đoan đấy.

Khóe miệng Lục Trúc giật giật: “Thôi… đừng nói vậy, biết đâu sau này còn phải nấu nữa đấy?”

Trần Nguyên Nguyên sững lại, sắc mặt không đổi nhưng ánh mắt lại sáng lên: “Vậy thì sửa lại, đây là lần cuối cùng nấu bữa cơm đơn giản trước mắt.”

“Không, anh thấy những món này đâu có đơn giản đâu…”

Lục Trúc bỗng có dự cảm rằng cho đến khi cô học được cách gói sủi cảo, có khi bọn họ sẽ phải ăn canh vỏ sủi cảo hoặc gọi đồ ăn ngoài suốt mất.

Giờ quay đầu còn kịp không?

Liếc nhìn mọi người… chết tiệt, họ chấp nhận số phận hết rồi!

Lục Trúc im lặng giây lát rồi nhẹ giọng: “Hay là, anh học cùng em nhé?”

“Thật á?”

“Ừm…”

“Được!”

Liều luôn! Nhân sủi cảo là do anh tự trộn, ít ra thì canh vỏ sủi cảo vẫn còn đảm bảo vị ngon.

Đang tính toán thì đột nhiên Lục Trúc cảm thấy sau gáy bị ánh mắt nào đó chiếu thẳng vào.

Quay đầu lại thì thấy Louis và Tiểu Nhu đang nhìn mình, ánh mắt như thể đang ngắm… đấng cứu thế.

“Trúc ca.” ×2

“…”

Không được, sao có thể chỉ mình anh chịu khổ được? Anh đâu phải nam Bồ Tát!

Khóe môi Lục Trúc cong lên, nhớ lại một thời anh cũng từng là dân ăn dưa kỳ cựu, tuy giờ các thành viên khác không có mặt, nhưng anh vẫn phải phát huy tinh thần đội nhóm.

Lục Trúc hắng giọng: “Anh có đề nghị thế này. Để mọi người hăng hái hơn, cũng để không khí Tết thêm rộn ràng, hay là… tất cả chúng ta cùng học gói sủi cảo đi?”

Louis: ???

Tiểu Nhu: ???

Trần Linh Linh: …

Trần Nguyên Nguyên liếc nhìn mấy người kia, trong lòng đã hiểu ý: “Được thôi, vậy thế này – ai gói sủi cảo thì người đó phải tự ăn phần mình. Như thế mọi người sẽ có động lực học hơn.”

Dù sao thì, chẳng ai muốn ăn phải sủi cảo dở cả.

“Linh Linh thì khỏi, để con bé tập trung học hành. Mấy hôm nay nó đã tụt bài quá nhiều rồi.”

Trần Linh Linh thở phào – bắt một đứa chưa từng vào bếp học gói sủi cảo còn thà để nó ngồi xem anh rể và chị gái tình tứ còn hơn.

“Ahaha… ừm, Nguyên Nguyên, em… có thể không tham gia được không?” – Louis yếu ớt giơ tay.

Tiếc là bị bác thẳng, mục tiêu lần này chính là cậu và Tiểu Nhu, sao có thể buông tha dễ vậy?

“Quyết định rồi, ăn cơm thôi.” – Trần Nguyên Nguyên chốt hạ, người vui vẻ chính thức tắt tiếng.

Ở một khía cạnh nào đó, Lục Trúc và Trần Nguyên Nguyên đúng là trời sinh một cặp.

Ăn xong, dưới sự giám sát hiệu quả của Trần Nguyên Nguyên, bốn người bị chia thành hai nhóm.

〔Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt.〕

Ai cũng ngầm hiểu, không ai nói gì…

Nhưng mà, Lục Trúc lại không muốn như vậy, cậu cố tình kéo hai nhóm nhập lại làm một.

Danh nghĩa đưa ra: Hỗ trợ lẫn nhau.

Trần Nguyên Nguyên dĩ nhiên không vui, nhưng Lục Trúc dỗ dành một hồi là cô cũng mềm lòng.

Giờ thì, trong phòng khách tràn đầy không khí đầm ấm vui vẻ: Lục Trúc lo trộn nhân, Trần Nguyên Nguyên và Tiểu Nhu học nhào bột, Louis chạy tới chạy lui lo chuẩn bị dụng cụ.

Phân công rõ ràng, chẳng có chuyện ai ghen tỵ ai làm ít, ai thấy bất công gì cả.

Nhịp độ mọi thứ… rất tốt.

Lục Trúc rất hài lòng, thấy Louis đã làm xong phần việc, liền lặng lẽ ghé tới: “Ê chú em, quay luôn đoạn này vào đi.”

“Anh nghĩ em chưa quay à?” – Louis chỉ vào một góc khuất.

Lục Trúc trầm mặc, vẻ mặt rất… bình tĩnh: “Quay từ nãy giờ luôn á?”

“Ờ! Trừ lúc không ai ở nhà thì em tắt, còn lại đều mở cả. Tối đến sạc pin một chút, ngon lành~”

“…”