"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 74

Con người vốn là sinh vật sống theo bầy đàn, là loài cần sự kết nối. Phúc cùng hưởng, họa cùng chịu, cùng nhau đối mặt vận mệnh—ấy là cộng đồng chung của nhân loại.

Vậy nên, ánh mắt của Tiểu Như và Louis cùng lúc đổ dồn về phía Trần Linh Linh.

Trần Linh Linh lập tức thấy bất an, cảm giác như bị hai con sói mắt xanh lè đang nhắm trúng con mồi.

“Linh Linh à, học lâu như vậy rồi, chắc mệt lắm nhỉ?”

“Không… em vẫn ổn mà…”

Bốp! — Tiểu Như từ sau lưng vỗ mạnh lên vai cô, khiến Linh Linh suýt chút nữa trợn trắng mắt vì sợ hãi: “Cái lúc nào mà...”

Cô ta biết dịch chuyển tức thời à?!

“Ui da~ Linh Linh à~ em không hiểu đâu~ học hành cũng cần phải biết nghỉ ngơi đúng lúc thì mới đạt hiệu quả cao được~”

Louis đồng tình gật đầu, “Đúng đúng! Bạn Tiểu Như nói chí phải!”

Trần Linh Linh mím môi, chỉ sang phía Trần Nguyên Nguyên và Lục Trúc, “Hai người đó phát cẩu lương ngập mặt khiến hai người đau lòng đúng không? Rồi giờ muốn kéo em cùng chịu khổ?”

[Họa cùng chịu]

Cô khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khó coi, rõ ràng là đang từ chối: “Em không đồng ý! Bảo em nhìn anh với chị gái phát đường? Thà giết em đi còn hơn!”

Nói xong, Trần Linh Linh quay người bỏ vào phòng, sập cửa cái rầm.

Tiểu Như đứng nhìn cánh cửa vừa bị đóng sầm lại, mặt lộ vẻ trầm ngâm, “Linh Linh... hình như không dễ chấp nhận chuyện này đâu.”

Louis cũng không còn cười nổi nữa, thu lại vẻ mặt vui vẻ, “Cái kiểu ở chung của Tiểu Lục với Nguyên Nguyên cũng đâu có gì lạ, tôi cứ tưởng con bé quen rồi chứ.”

“Chú à, vậy là không đúng rồi.” Tiểu Như thở dài, “Chú đang dần bỏ qua cảm xúc của Linh Linh đó.”

Louis cúi đầu.

Đúng vậy, trong lòng chú luôn cảm thấy mình nợ Trần Nguyên Nguyên quá nhiều, chỉ muốn bù đắp cho cô bé, mà quên mất bên cạnh còn một đứa con gái ngày càng trở nên trầm lặng—Trần Linh Linh.

Không được coi trọng, dần dần bị đẩy ra rìa, chẳng ai để tâm tới cảm xúc của nó.

Louis chợt nhận ra, so với mình, An Ninh tuy không yêu thương Trần Linh Linh, nhưng lại làm tròn vai trò một người mẹ hơn nhiều. Đối với Linh Linh mà nói, ít nhất mẹ kế đó còn có trách nhiệm.

“Chú ơi~ chú đang định đưa ra một quyết định đúng không?” Tiểu Như ngồi xổm xuống, chống cằm quan sát Louis đầy hứng thú.

“Trời ạ chú ơi chú! Còn chờ gì nữa? Trong tình huống này thì phải đuổi theo con bé chứ! Đừng lo chuyện của Nguyên Nguyên, người ta đang ân ái ngọt ngào, mắc gì phải dính dáng đến bọn mình? Mau đi đi! Mau dỗ con bé đi! Không thì nó phản bội nhà mình thì sao?”

[Bọn mình — những bậc phụ huynh]

...

Nói khó nghe đấy, nhưng mà... lại rất có lý.

Louis gật đầu, bước về phía phòng Trần Linh Linh.

Tiểu Như chống nạnh, miệng cười tít, cái mũi hếch cả lên trời, “Quả nhiên chị đây chính là chuyên gia tình cảm!”

Tự hào trong chốc lát, cô nàng xoay người trở về bàn, vừa đi vừa lẩm bẩm thì bỗng ngẩn người: khoan đã! Louis đi rồi, chẳng phải chỉ còn mình cô ở đây?

Hợp tác nhóm?

Nhóm cái đầu ấy! Đã tan rã từ lâu rồi!

“Ơ? Sao chỉ còn mình cậu? Louis chú ấy đâu rồi?” Lục Trúc phát hiện ra vẻ mặt u oán của Tiểu Như.

Cô nàng giật nhẹ khóe miệng, “Linh Linh đang buồn, chú ấy đi dỗ rồi.”

Trần Nguyên Nguyên cũng quay đầu lại, “Linh Linh tâm trạng không tốt à? Sao lại buồn?”

Sao à? Còn sao nữa?

Thôi, khỏi làm mất hứng hai người họ.

“Chắc là làm bài mệt quá thôi.”

Trần Nguyên Nguyên nghĩ ngợi vài giây rồi quay sang Lục Trúc, “Hay là anh qua giúp một tay đi? Chuyện tóc tai tạm gác lại?”

“Ờ, cũng được.”

“Không! Không cần đâu!” Tiểu Như bất ngờ lên tiếng ngăn lại.

Lục Trúc và Trần Nguyên Nguyên cùng lúc quay phắt nhìn cô, trong mắt toàn là nghi hoặc.

“Thì là… chú Louis còn mấy lời riêng muốn nói với Linh Linh, anh vào lúc này… hơi không tiện.”

Trần Nguyên Nguyên nheo mắt lại, đại khái cũng đoán được gì đó, hừ nhẹ một tiếng, “Lẽ ra phải nói chuyện từ lâu rồi.”

“Ha ha ha, đúng rồi ha~”

Trần Nguyên Nguyên thở ra một hơi, “Thế thì nghỉ tay chút đi, chỗ bột hiện tại cũng đủ rồi.”

“Ơ? Wuhu! Nguyên Nguyên đúng là thiên thần!” Tiểu Như hò reo rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Rửa tay xong thì đến lúc… vui chơi!

Lục Trúc khẽ thở dài, cúi đầu nhìn Trần Nguyên Nguyên: “Thế còn em? Có muốn nghỉ một lát không?”

“Không cần đâu, em không thấy mệt.” Nghĩ một chút, cô lại nói thêm, “Nếu anh mệt thì không cần cố theo em.”

“Ơ~ anh vẫn ở lại đây thì hơn, lỡ mà trong bánh có tóc thì sao…”

“...”

Phụt——!

Rầm——!

Lục Trúc gập gối quỳ rạp xuống đất.

Vị trí này... hơi nhạy cảm rồi...

Trần Nguyên Nguyên hừ nhẹ, “Xem anh còn dám nói linh tinh nữa không!”

Lục Trúc tê rần cả người, co giật khóe môi, từ từ nói, “Đau thật đấy, lỡ về sau ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường thì sao?”

“Chứ em có nói là không chịu trách nhiệm đâu…”

[Lẩm bẩm nhỏ nhẹ]

Thấy ngọt ngào không?

Ngọt cái đầu ấy! Đây rõ ràng là kiểu: không chiếm được thì phá luôn! Mà nếu sau này thật sự không ổn, thì chắc cũng chẳng ai dám rước về.

Hừm—tiểu Nguyên Nguyên gian xảo.

Khóe miệng Trần Nguyên Nguyên nhếch lên khẽ khàng, rồi cô ho nhẹ một tiếng, lấy lại vẻ bình thản: “Muốn em xoa bóp cho không?”

“...Vị trí này mà cũng xoa được à?”

“Em chỉ nói vậy thôi mà, ai ngờ anh lại tưởng thật? Đầu óc anh suốt ngày nghĩ cái gì vậy?”

Lục Trúc chết lặng, “Chứ không phải em nói trước à?”

“Không biết nghe lời khách sáo à?”

“Không biết! Anh đau! Anh cần được bù đắp!”

“Vậy để em xoa nhé?”

“...Thôi khỏi đi.”

Vòng lặp chết chóc này không thể sa vào.

Lục Trúc bị ép nhịn đến nghẹn họng, khiến tâm trạng của Trần Nguyên Nguyên trở nên vô cùng tốt, đến mức không thể giấu nổi, khóe miệng cứ cong cong mãi.

Cô điều chỉnh lại cảm xúc một chút, xoay người ôm lấy Lục Trúc, tranh thủ lúc anh còn chưa kịp phản ứng, chụt một cái.

Phải, là chụt một cái hẳn hoi, có tiếng luôn đấy, chụt~

Lục Trúc đơ người, cả nửa ngày không hoàn hồn, “Em làm gì vậy?”

“Đền bù thôi mà…” Trần Nguyên Nguyên dụi mặt vào ngực anh, giọng nghèn nghẹn, còn ôm rất chặt.

Đã ngại ngùng thế rồi thì đừng làm mấy chuyện này chứ…

Lục Trúc chỉ biết thở dài, đơ như cây gỗ để cô ôm lấy.

Thấy anh chẳng có động tĩnh gì, Trần Nguyên Nguyên bắt đầu bồn chồn, bèn nhích người cọ cọ anh đầy bất mãn.

A~ hiểu rồi, muốn anh phản ứng lại đúng không?

A~ ha ha ha…

Còn chưa kịp làm gì, Trần Nguyên Nguyên đã phồng má giận dỗi, chộp lấy tay anh đặt lên lưng mình.

[Ôm nhau]

Động tác liền mạch, không chút chần chừ.

Lục Trúc bất lực nhìn hai dấu bàn tay in rõ ràng trên tay áo mình, chỉ biết lặng lẽ thở dài.

May mà anh có mang theo đồ để thay.

“Còn phải gói bánh chứ…”

“Em biết, đợi thêm chút nữa thôi.”

Cạch—

Tiểu Như vừa rửa tay xong, miệng thì ngân nga vui vẻ bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Rồi... cô nhìn thấy hai con gấu túi đang dính chặt lấy nhau.

Vui vẻ... bỗng tan biến...

Tiểu Như hít sâu một hơi, lặng lẽ quay người, nghiến răng nuốt nước mắt mà gào thét trong lòng:

“Hu hu hu, lại chẳng ăn được miếng dưa nào cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?

Chúa ơi! Nếu con có tội, xin hãy dùng pháp luật để trừng phạt con! Đừng dùng cách mà cả Satan cũng cảm thấy quá tay để tra tấn con nữa được không!”