"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5939

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 76

Trần Nguyên Nguyên đang chăm chú gói sủi cảo thì bất chợt cảm thấy da đầu bị kéo căng, cứ như có ai đó đang giật tóc mình vậy.

“Anh làm gì đấy?” Cô chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Lục Trúc.

Lục Trúc gãi đầu, vẻ hơi bối rối: “Tay giơ lên lâu quá, hơi mỏi...”

“Vậy buộc chặt hơn chút đi.”

“Ừ.”

Ở với nhau lâu rồi, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hẳn. Lục Trúc âm thầm thở phào, duỗi lưng một cái rồi thong thả bước về phòng ngủ.

Trần Nguyên Nguyên thở dài trong im lặng — rốt cuộc thì vẫn chỉ có mình cô là học hành nghiêm túc.

Thôi kệ, không sao cả.

Cô liếc nhìn đĩa sủi cảo bên cạnh, những chiếc sủi cảo đều đặn, gần như hoàn hảo, khóe môi khẽ cong lên.

Một thế giới mà chỉ riêng cô vui vẻ — đã thành hiện thực rồi.

Lục Trúc ngồi xuống cạnh Louis, ánh mắt lãnh đạm nhìn ông ta: “Chú à, chúng ta nói chuyện một chút nhé.”

Louis gật đầu, sắc mặt vẫn chẳng khá lên là bao.

“Về chuyện của Linh Linh, chú định làm sao?” Lục Trúc đi thẳng vào vấn đề.

Louis cười khổ: “Còn có thể sao nữa? Nó là con gái tôi, nhìn nó giằng co mãi như vậy, lòng tôi cũng rối bời.”

Phù——

Lục Trúc gật đầu: “Tôi hiểu. Nhưng tôi muốn nói trước một điều.”

“Gì vậy?”

Lục Trúc từ tốn ngẩng đầu, trong mắt là ánh nhìn lạnh lùng băng giá:

“Chuyện chú định làm gì, làm thế nào để bù đắp cho Linh Linh, tôi không quản được.

Tôi chỉ lo cho Nguyên Nguyên. Nếu chú có ý định làm gì mà có thể liên lụy tới cô ấy, tôi sẽ đưa cô ấy đi.

Vì cô ấy, và vì cả tôi nữa. Chỉ vậy thôi.”

Louis ngẩn người, rất lâu sau mới gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Lục Trúc đứng dậy bỏ đi, không quên để lại một câu: “À, còn nữa, tôi hy vọng chú đừng lúc nào cũng trưng ra bộ mặt tiêu cực trước mặt Nguyên Nguyên, tránh ảnh hưởng tới cô ấy.”

“Rốt cuộc ai mới là ba của con bé, tôi hay cậu?”

“Chú nghĩ sao?”

Cạch ——

Cánh cửa khép lại, Lục Trúc chẳng hề có ý định quay đầu.

Không quay đầu lại.

Quay lại làm gì? Mặt mũi cũng đã diễn đủ rồi, còn gì đáng nói nữa đâu?

Lời đã cạn, chẳng cần phải nói thêm gì cả.

Lục Trúc hít sâu một hơi, lấy lại vẻ tươi tỉnh, quay về phòng khách: “Bao giờ mình ăn cơm vậy?”

Trần Nguyên Nguyên hơi nhíu mày: “Mới vậy mà đã đói rồi à?”

Lục Trúc nhướn mày: “Đói thật mà, chủ yếu là...”

“Thôi được rồi, em gói nhanh chút.” Trần Nguyên Nguyên thở dài, vươn vai một cái.

“Vậy để anh tiếp tục giúp.”

“Nhanh vậy đã nghỉ ngơi xong rồi?”

“Ra ban công làm vài động tác giãn cơ thôi.”

“Ờ.”

...

Bữa tối, không khí trên bàn ăn có chút thay đổi lặng lẽ.

Nhưng tâm trạng Trần Nguyên Nguyên đang rất tốt nên chẳng để ý mấy.

Tâm lý là thứ kỳ diệu, tâm trạng tốt thì nhìn đâu cũng thấy tươi đẹp rực rỡ.

Còn trong lòng bốn người còn lại đang nghĩ gì, cô cũng chẳng rõ.

Đêm xuống, Trần Nguyên Nguyên mệt mỏi cả ngày, vừa nằm đã ngủ say.

Tiểu Như và Linh Linh thì chui rúc trong chăn thì thầm tâm sự.

Còn căn phòng bên kia thì chẳng được yên ắng như vậy.

Louis mặc gió đêm lạnh lẽo, đứng ở cửa sổ nghe điện thoại, chẳng biết đang nói gì.

Lục Trúc ngồi trước máy tính, chăm chú chỉnh sửa video quay mấy ngày gần đây.

Chưa đủ...

Cảm giác như vẫn thiếu thứ gì đó.

Lục Trúc sờ cằm, ánh mắt dừng lại nơi Louis đang đứng bên cửa sổ.

Lưng lạnh toát, Louis rùng mình một cái, chỉ tưởng là do gió lạnh, cũng chẳng nghĩ nhiều.

Ông khẽ kéo chặt áo khoác, rút vào trong phòng, tiếp tục cuộc gọi:

“Không thể đơn giản hóa thủ tục một chút được sao?”

“Thưa ông, chúng tôi rất hiểu tâm trạng của ông, nhưng cũng mong ông thông cảm cho quy trình của chúng tôi.”

“Được rồi, tôi biết mình không nên sốt ruột, chỉ là... thôi, làm phiền các anh.”

“Vâng thưa ông, nếu có tin tức gì chúng tôi sẽ liên hệ với ông ngay.”

“Ừ...”

Cúp máy, Louis thở dài não nề. Quay đầu lại thì thấy Lục Trúc đứng phía sau, mắt nhìn ông chằm chằm như... ma hiện hồn.

Suýt chút nữa là ông lên cơn đau tim.

Phù——

“Cậu Lục, cậu nhìn tôi chằm chằm như vậy, định làm gì thế?”

Lục Trúc thản nhiên đáp: “Tôi cần chú thu một đoạn ghi âm.”

“Hả? Ghi âm gì cơ?”

“Gửi cho dì An.”

Louis nghe xong lập tức lắc đầu, mặt gần như viết to chữ không đồng ý.

Khóe môi Lục Trúc khẽ nhếch, “Nếu vậy, tôi đành phải đồng ý giao dịch với dì An rồi.”

Ánh mắt Lục Trúc lúc này trở nên nguy hiểm, trực giác khiến Louis thấy bất ổn:

“Cho tôi hỏi, là giao dịch gì vậy?”

“Dùng chú để đổi lấy hộ khẩu của Nguyên Nguyên. Tôi thấy cũng đáng đấy, chú nghĩ sao?”

“...Cậu nói đi! Ghi âm gì? Tôi từng là diễn viên lồng tiếng đấy nhé!”

Lục Trúc nhướn mày, đưa ra một quyển sổ: “Không nhiều đâu, chỉ chừng này thôi.”

“Ặc...” Louis đành chấp nhận, nhận lấy quyển sổ, “Cảm ơn.”

“Hử?”

“Cảm ơn vì cậu đã không chọn giao dịch.”

“Ồ?” Lục Trúc có hứng thú, “Tại sao phải cảm ơn tôi vì không giao dịch với dì An?”

Louis ngẩn ra, “Vì... đó là cách đơn giản và trực tiếp nhất để cậu có thể đưa Nguyên Nguyên đi, đúng chứ?”

Lục Trúc gật đầu, “À, ra vậy. Nhưng chú hiểu nhầm rồi, tôi không từ chối vì chú đâu.”

“Vậy... là vì Nguyên Nguyên?”

“Đương nhiên.”

“Vậy thì... chúc cậu thành công. Còn việc tôi đang làm bây giờ, chắc là sẽ không ảnh hưởng đến cậu đâu.”

Lục Trúc liếc nhìn Louis một cái thật sâu rồi quay về phòng ngủ.

Không ảnh hưởng? Làm sao có chuyện không ảnh hưởng?

Điểm mâu thuẫn của họ đều là An Ninh, sớm muộn cũng sẽ va chạm thôi.

Nhưng Lục Trúc không định nói ra — anh muốn xem, Louis có thể làm được đến mức nào.

Nếu vẫn như mười mấy năm trước, thì anh sẽ hỏi Trần Nguyên Nguyên một câu:

Giữ lấy Trần Linh Linh, hay là không?

Tới lúc đó, có lẽ sẽ là lần lựa chọn cuối cùng của cô ấy.

Lục Trúc duỗi lưng, tiếp tục dồn sự chú ý vào màn hình máy tính.

Thế nhưng ——

Ông trời đúng là hiểu rõ chữ “trắc trở” viết thế nào.

Khi mọi chuyện đang tiến triển ổn định, thì bên phòng cạnh đó lại xảy ra biến cố.

Tiểu Như và Trần Linh Linh đang quỳ trên giường, trước mặt họ là Trần Nguyên Nguyên đang khoanh tay đứng đó.

Mặc dù hai đứa đã thì thầm nhỏ xíu, nhưng với những trải nghiệm tồi tệ bao năm nay, Trần Nguyên Nguyên sao có thể ngủ say như thế được?

Trong bóng tối, ánh mắt cô như phát sáng — vẻ dịu dàng ban ngày đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là sự lạnh lẽo mà Lục Trúc quá quen thuộc.

“Các em không định giải thích gì sao?” Trần Nguyên Nguyên lạnh lùng quét mắt nhìn cả hai.

Giận ư? Có thể không giận sao?

Vừa bị đánh thức, câu đầu tiên nghe được là: “Nghe lời Lục Trúc, đừng để Nguyên Nguyên biết trước.”

Nghe là biết chủ ý của Lục Trúc, Trần Nguyên Nguyên lập tức bốc hỏa.

Giỏi lắm!

Đã nói bao nhiêu lần đừng gạt em ra, đừng bỏ mặc em, chết cũng không chịu nghe phải không?

Cô suýt chút nữa muốn lao sang phòng bên kia siết cổ Lục Trúc.

May là vẫn còn nhịn được.

Nhưng Tiểu Như và Trần Linh Linh thì... chắc không được may mắn như thế.

Ánh mắt Trần Nguyên Nguyên ánh lên tia sắc lạnh:

“Các em, tốt nhất là nói hết tất cả những gì mình biết cho chị.”

Tiểu Như nhắm mắt đầy đau khổ.

Xin lỗi nhé, bạn học Lục Trúc!