"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 81

Tiểu Như chết lặng người, khóe miệng co giật, muốn khóc mà không ra nước mắt:

“Cậu… cậu đang hù dọa người ta đấy à...”

Lục Trúc nhún vai, bất lực xua tay:

“Thôi được, nếu cậu không tin thì tôi cũng hết cách.”

Nói rồi, cậu ta quay người chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã!” – Tiểu Như vội vàng gọi giật lại, cắn môi do dự – “Tôi… tạm thời nghe thử xem cậu muốn tôi làm gì.”

Lục Trúc hít sâu một hơi, nghiêm túc quay đầu lại, nét cười cuối cùng trên mặt cũng biến mất.

“Tối mai, lúc ngủ, học bạch tuộc mà ôm lấy Nguyên Nguyên.”

“Chỉ… chỉ thế thôi á?”

“Chỉ thế thôi. Tất nhiên, nếu cậu có thể khiến cô ấy ngủ được thì càng tốt. Và lần này, đừng để cô ấy phát hiện nữa.”

Khóe miệng Tiểu Như giật giật, ánh mắt lảng đi:

“Cậu đoán ra rồi à…”

“Tôi không ngu. Lần này, làm được không?”

Tiểu Như suy nghĩ một lúc, cảm thấy việc này cũng chẳng quá khó khăn, bèn gật đầu đồng ý.

Chỉ là...

“Cứ có cảm giác như cậu đang tự dựng flag chết người vậy đó...”

Trước lời trêu chọc ấy, Lục Trúc chỉ nhếch môi cười:

“Cờ phướn gì đó mà, gãy được mà.”

“Hử? Nếu là cờ của cô ấy thì sao?” – Tiểu Như nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt đầy trí tuệ.

Thôi kệ cô ta nghĩ gì thì nghĩ, dù gì việc cũng đã giao rồi. Lục Trúc thong thả quay trở về phòng ngủ.

Trước gương mặt u sầu của Louis, cậu chọn cách... làm ngơ.

Nhưng Lục Trúc không để ý không có nghĩa Louis sẽ không tự tìm tới.

“Bạn học Tiểu Lục, chuyện tối qua tôi nói với cậu, cậu nghĩ kỹ chưa?”

Lục Trúc liếc Louis một cái, ngẩng đầu nhìn trần nhà, lơ đễnh đáp:

“Tôi nghĩ kỹ rồi, điều kiện đúng là rất hấp dẫn.”

Sắc mặt Louis sáng bừng, vừa định lên tiếng, nhưng chưa kịp phát ra âm tiết nào đã bị Lục Trúc chặn lại.

“Chỉ là... cậu thực sự đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi sao?”

Đôi mắt của Lục Trúc như dao mổ, từng chút một lột tả trái tim Louis, muốn nhìn xem hắn nghĩ gì trong lòng.

“Nếu tôi đoán không sai, cậu đưa tôi đi, chẳng qua là muốn Nguyên Nguyên cũng đi cùng chứ gì?”

Louis cắn răng, xem ra lời hôm qua khi say chưa nói rõ, hôm nay đúng là không trốn nổi rồi.

Hắn hít một hơi sâu, dần bình tĩnh lại:

“Đúng vậy.”

“Tốt, tôi đồng ý với cậu.”

Hử?

Louis ngẩn người tại chỗ, không phản ứng kịp.

"Tôi đồng ý với cậu" – từ thái độ trước đó của Lục Trúc, ai mà ngờ được cậu ta sẽ nói ra câu này.

Nhưng sự thật là, cậu ta đã nói.

“Có điều…”

Dây thần kinh của Louis lập tức căng lên, lại cái kiểu nói nửa chừng đó hả?

Thấy phản ứng của hắn, Lục Trúc khẽ hừ:

“Có điều cậu thực sự chắc chắn là có thể đưa họ đi được à?”

“Có.”

“Ha, thôi đi! Nếu cậu thật sự chắc chắn thì đã chẳng còn vạ vật ở đây nữa rồi. Nói thì dễ lắm, bánh vẽ ai mà chẳng vẽ được?”

Tóm lại vẫn là từ chối. Louis thấy mình bị đùa cợt, nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì.

Lục Trúc nói đúng, hắn bây giờ đâu dám chắc hoàn toàn.

Dù đội ngũ phía sau đã đưa ra phương án, nhưng đối mặt với An Ninh – người phụ nữ đó – Louis vẫn cảm thấy mình sẽ thất bại.

Lục Trúc nhìn Louis rất lâu, ánh mắt sâu thẳm, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng:

“Được rồi, chuyện này đến đây thôi. Nguyên Nguyên nghĩ gì là tự do của cô ấy. Nếu cậu thật lòng muốn làm một người cha tốt, thì hãy làm những việc nên làm.”

Nói xong, Lục Trúc quay đầu, không để ý tới hắn nữa, lại tiếp tục vùi mình vào màn hình máy tính.

Nói tới mức này rồi, hiểu hay không là chuyện của Louis.

Kạch—

Tiếng cửa phòng đột ngột vang lên khiến tay Lục Trúc giật bắn. Chưa kịp quay đầu, cậu đã cảm nhận được khí tức của Trần Nguyên Nguyên.

“Đừng chơi máy nữa, có chuyện tìm cậu.”

“À... hả?” – Lần này đến lượt Lục Trúc không hiểu đầu đuôi ra sao. Chưa kịp hỏi gì, đã bị Trần Nguyên Nguyên kéo ra khỏi phòng.

Bị kéo đi bất ngờ, phản ứng đầu tiên của Lục Trúc chính là: Chết rồi, Tiểu Như lại lỡ miệng, Nguyên Nguyên tới tính sổ đây.

Nhưng mà... sắc mặt của Trần Nguyên Nguyên lại vô cùng bình tĩnh, chẳng có dấu hiệu gì là đang giận cả.

Vậy là sao?

Lục Trúc không hiểu nổi, đành mở miệng hỏi thẳng:

“Cậu kéo tôi đi làm gì?”

“Sợ cậu chạy mất, tìm việc cho cậu làm.”

“……”

Cảm nhận được lực nắm cổ tay đầy quyết liệt, Lục Trúc thầm thấy may mắn vì đã dặn dò Tiểu Như từ trước.

Sự cẩn trọng ấy không thừa chút nào – trong mắt Trần Nguyên Nguyên, Lục Trúc từng lừa cô một lần, niềm tin đã tụt dốc không phanh.

Giờ đây ngoài lúc ngủ với đi vệ sinh, Lục Trúc gần như bị cô giám sát toàn thời gian.

Nhưng nghĩ kỹ thì cũng tốt thôi. Giống như chẳng ai dám làm càn trước mặt Hoàng đế, sự đề phòng của Trần Nguyên Nguyên rồi sẽ nhạt đi theo thời gian.

Tuy không thể hoàn toàn biến mất, nhưng chỉ cần có một khe hở... là đủ.

Chỉ cần một khe hở...

Thời gian trôi vèo một cái, đêm Giao thừa cũng tới.

Buổi trưa, Lục Trúc đã bắt đầu thương lượng với Trần Nguyên Nguyên bên bàn ăn:

“Tối nay đừng thức khuya canh giao thừa nữa, ngủ sớm đi. Mai... chúng ta đi thăm một người.”

Trần Nguyên Nguyên tất nhiên biết là đi thăm ai, cũng rất hài lòng với thái độ báo trước này của cậu.

“Được. Cậu chuẩn bị hết rồi chứ?”

“Ừ.”

“Vậy thì theo cậu.”

Rất ngoan ngoãn. Nhưng mà… đây là Trần Nguyên Nguyên, đâu phải Giang Thư. Ngoan mấy cũng không được lơ là.

Lục Trúc nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Như, cô nàng lập tức hiểu ý, lén giơ tay làm ký hiệu OK.

Mọi thứ đã được dàn xếp, Trần Nguyên Nguyên cũng chẳng để ý tới bên này, nhìn qua thì mọi chuyện đều suôn sẻ.

Còn Louis… hoàn toàn có thể coi là đồ thừa. Hắn chỉ là một món hàng, giá trị duy nhất là giúp Trần Nguyên Nguyên được tự do.

Ăn xong, Lục Trúc cũng không nghỉ trưa, viện cớ ngủ ban ngày nhiều thì tối sẽ khó ngủ, kéo Trần Nguyên Nguyên ra ghế sofa xem TV.

“Thư giãn đi! Dù sao thì cũng bị dồn nén lâu rồi.” – Lục Trúc vừa nói vừa duỗi lưng, bộ dạng thảnh thơi hết mức.

Trần Nguyên Nguyên nhướng mày:

“Cậu thật sự nghĩ vậy?”

“Chứ sao nữa? Dù sao mai mới đi, hôm nay chẳng có việc gì, không thư giãn thì chẳng lẽ đấu trí với nhau?”

Trần Nguyên Nguyên từ từ nghiêng người lại gần, mắt dán chặt vào cậu:

“Thế làm sao tôi biết được là cậu không đang đấu trí với tôi đây?”

Lục Trúc méo miệng:

“Tôi... thôi thế này đi, tôi đưa cậu cái USB luôn, được chưa?”

Chiếc USB – thứ vũ khí bí mật của Lục Trúc – được cậu giao ra.

Trần Nguyên Nguyên biết rõ chuyện này, đưa tay nhận lấy:

“Chịu chơi thế?”

“Chẳng phải tôi đã hứa sẽ đưa cậu đi rồi sao?” – Lục Trúc thở dài, vẻ bất đắc dĩ hiện rõ.

“Cậu có nói, nhưng tôi không tin. Mà cậu làm gì được tôi chứ?”

“Ê ê, cậu học luật mà, ngang ngược vậy có được không?”

Trần Nguyên Nguyên suy nghĩ một lúc rồi bật cười:

“Tôi thấy rất được là đằng khác.”

USB xác nhận đúng là của cậu ta.