"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 86

Quả thực, nếu bỏ đi những cảm xúc dư thừa, con người sẽ sống nhẹ nhõm và tự do hơn rất nhiều.

An Ninh đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, chỉ là—trong tim con người, vẫn luôn tồn tại một loại cảm xúc âm ỉ.

[Cam lòng hay không]

Giống như khi chơi game nuôi dưỡng nhân vật, mình đã dốc hết tâm huyết, tốn bao công sức để bồi dưỡng một nhân vật, vậy mà đột nhiên một ngày hệ thống lại thông báo: phải từ bỏ cô ta.

Cam lòng sao?

Không cam lòng—và lúc này, chính là vấn đề mà An Ninh đang phải đối mặt. Trần Linh Linh, chính là nhân vật đó.

Mặc dù động cơ ban đầu chẳng lấy gì làm thuần khiết, nhưng khác với Trần Nguyên Nguyên, Trần Linh Linh thực sự là người mà An Ninh từng để tâm đến.

Điều này đã bị phơi bày ngay từ lúc cô mời Lục Trúc đến làm gia sư.

“Thế nào? Tới đi, giao dịch đi thôi!” Lục Trúc mỉm cười, nhưng nụ cười ấy khiến An Ninh cảm thấy bất an.

“Linh Linh đâu?”

“Hả? Quan tâm đến con nhóc rắc rối đó làm gì? Chỉ cần tôi và cô có thể hạnh phúc là được rồi, đúng không?”

“Anh không có tư cách nói về con bé.” Sắc mặt An Ninh bắt đầu méo mó, bàn tay giấu sau lưng cũng đang âm thầm làm gì đó.

Nhưng đó chính là điều Lục Trúc muốn thấy.

Nụ cười dần biến mất, anh lạnh mặt lại. “Quả nhiên, cô không phải là không có tình cảm với con gái mình, cô chỉ là có thành kiến thôi.”

“Hừ, rồi anh định làm gì?”

“Dĩ nhiên là chẳng làm được gì. Đây là lãnh địa của cô, tôi thì có thể làm gì được? Có điều...”

Lục Trúc dừng một nhịp, gương mặt lạnh lẽo lại một lần nữa nở nụ cười, “Có điều, thành kiến của cô, lại đúng là thứ khiến tôi phát điên đấy.”

“Tôi mặc xác anh.”

“Cô dĩ nhiên không cần quan tâm đến ai cả. Nhưng, những việc quá quắt mà cô đã làm suốt bao năm qua khiến tôi vô cùng đau đầu. Nếu bỏ qua, tôi sẽ không thể nào yên lòng.

Vậy nên, dù là vì Nguyên Nguyên, hay vì bản thân tôi, tôi cũng phải giúp con bé đòi lại công bằng.”

Lục Trúc hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn An Ninh bỗng trở nên âm trầm hẳn.

Sát khí—ẩn giấu trong đáy mắt.

An Ninh cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, thế nhưng khóe môi cô lại bất giác nhếch lên.

Kẻ điên—có thể lây lan cho nhau.

Lục Trúc đã nảy sinh sát ý với cô, nhưng chẳng lẽ cô chưa từng muốn giết anh sao?

Ngay từ khi anh hết lần này đến lần khác dùng Louis để uy hiếp cô, chỉ vì một kẻ thừa thãi như Trần Nguyên Nguyên mà không ngừng thách thức giới hạn của cô—trong mắt An Ninh, Lục Trúc đã là một xác chết.

“Xem ra, chúng ta giống nhau thật đấy.” An Ninh cười lạnh, rút từ sau lưng ra một con dao gọt trái cây.

Một vũ khí trẻ con.

Lục Trúc khinh thường nhếch mép, “Lại định chơi trò xâm nhập tư gia, phòng vệ chính đáng à?”

“Dĩ nhiên là không. Tôi chỉ muốn—cắt trái cây mà thôi.” An Ninh cười, cắm phập con dao xuống đĩa hoa quả bên cạnh.

[Phản ứng dây chuyền]

Đĩa hoa quả bị lực mạnh đè xuống, khiến mặt bàn nghiêng lệch vì không trụ vững, bàn đổ về phía tủ cạnh bên, góc bàn móc vào vòng cổ, kéo mạnh sợi xích kim loại đang được nối vào cơ quan—một mũi phi tiêu bật ra, phóng thẳng về phía Lục Trúc.

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong ba giây. Nhưng gương mặt Lục Trúc không hề lộ chút hoảng sợ.

Đúng như anh đã dự đoán—căn phòng này, là nơi chuẩn bị cho Louis.

An Ninh tuyệt đối sẽ không để Louis chết.

Khoảnh khắc tiếp theo, phi tiêu cắm thẳng vào xương quai xanh của Lục Trúc.

Thoát nạn ư?

Đương nhiên là không. Đây rất có thể là biện pháp mà An Ninh chuẩn bị sẵn, để đề phòng khi đàm phán với Louis đổ vỡ thì cưỡng ép giữ anh lại.

Máu bắt đầu rỉ ra, đồng thời tầm nhìn của Lục Trúc dần trở nên mơ hồ.

Không giống như cảm giác cận kề cái chết—đây là thuốc mê.

Cơ thể anh bắt đầu lảo đảo, cảm giác vô lực ập đến như sóng vỡ bờ. “Thì ra là thế, dùng cách giam giữ để buộc tôi nghe lời à?”

An Ninh từ từ bước tới, tiện tay nhấc sợi xích lên khỏi mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.

Lãng phí thật.

Căn phòng này sau này phải sắp xếp lại từ đầu.

“Tiếc ghê, đúng là lãng phí thật.” Lục Trúc đột ngột cười.

Khoảnh khắc đó rơi vào mắt An Ninh, khiến cô hơi khựng lại.

Tại sao... anh ta vẫn có thể cười?

Trước khi đến anh đã báo cảnh sát rồi sao? Nhưng thì đã sao? Cô chỉ tìm một gã trai trẻ hơn một chút chơi trò tình thú, có vấn đề gì sao?

Cô có cả trăm cách để thoát tội, phần thắng đang nằm trong tay cô! Cô không tin Lục Trúc không hiểu điều đó.

Nhưng... tại sao Lục Trúc vẫn cười?

Lục Trúc từ từ ngẩng đầu lên, “Thứ vốn nên dành cho người mình yêu, lại dùng lên tôi, cô thấy ổn sao?”

“……”

“Hay là, cái gọi là ‘chỉ dành cho người cô quan tâm’—vốn là thứ ai chạm vào cũng được?

Thừa nhận đi, cô không có tư cách yêu người khác. Dù là Louis, hay Trần Linh Linh, cô chỉ đang cố thỏa mãn lòng ham muốn chiếm hữu của mình mà thôi.”

“Câm miệng...”

“Cô mãi mãi không có được họ, sẽ bị bỏ rơi. Cô chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi!”

“CÂM MIỆNG!”

“Muốn dùng cách này để níu giữ cái gọi là ‘hạnh phúc’ ở bên cạnh? Có ích sao? Tự lừa dối bản thân, cảm giác đó dễ chịu lắm à?”

An Ninh không nói nữa.

Cô dường như nhìn thấy Louis và Trần Linh Linh đang đứng trước mặt.

Nhưng ngay sau đó, cả hai chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái, nắm tay nhau quay người rời đi.

Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ ấy—thật chướng mắt làm sao.

An Ninh nhặt con dao gọt trái cây lên, hung hãn đâm mạnh về phía đôi tay đang nắm lấy nhau kia.

[Tách ra đi... tách ra đi! Nếu nhất định phải nắm tay, người đứng giữa phải là tôi!]

Phụt—!

Máu bắn ra tung tóe, con dao gọt trái cây đâm thẳng vào vai của Lục Trúc.

Trong cơn mơ hồ, trước mắt An Ninh lại quay về thực tại—Lục Trúc đã ngã xuống đất, cố gắng chống đỡ trong khi toàn thân run rẩy.

Thuốc mê phát huy tác dụng, lại thêm vết thương trên vai—Lục Trúc đã thành một người không còn chút sức lực.

An Ninh hít sâu một hơi, đè nén toàn bộ cảm xúc tiêu cực xuống đáy lòng, lạnh lùng nhìn về phía Lục Trúc.

“Tôi thừa nhận, anh rất biết nói, nhưng vô dụng thôi. Tôi sẽ giúp anh sắp xếp một tai nạn ‘hoàn hảo’.”

An Ninh tiến đến gần, túm tóc Lục Trúc, kéo mạnh đầu anh lên. “Tôi thật sự không hiểu, anh lấy đâu ra cái khí thế đó.”

Lục Trúc thở hổn hển, khẽ cười. “Khí thế à? Không có đâu... Tôi chỉ đang đánh cược thôi.”

“Hừ, cược? Anh lấy cái gì ra để cược với tôi?”

Lục Trúc bỗng trở nên bình tĩnh, khóe môi khẽ nhếch, “Tôi lấy mạng mình ra cược với cô~”

Ngay khoảnh khắc ấy, An Ninh cảm thấy cổ mình đau nhói, vội vàng hất Lục Trúc ra rồi ôm lấy cổ.

May là không chảy nhiều máu, nhưng cơn choáng váng dồn dập kéo tới khiến cô biết—tình hình không ổn rồi.

Lục Trúc bật cười, “Bây giờ, trên người tôi có thương tích, con dao đầy dấu vân tay của cô, cô đoán xem cảnh sát đến sẽ nghĩ sao?”

An Ninh gắng sức đứng vững, nghiến răng ken két. “Anh nghĩ mình báo được cảnh sát sao? Đừng quên, điện thoại anh đang ở chỗ tôi, còn phần lớn thuốc mê đã vào hết người anh rồi—dựa vào cái gì mà anh nghĩ mình sẽ tỉnh trước tôi?”

“Tôi không cần tỉnh trước.” Lục Trúc nở một nụ cười đầy ẩn ý, đầu từ từ gục xuống—anh sắp không trụ nổi nữa rồi.

Khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, Lục Trúc nhìn thấy bóng dáng của Trần Nguyên Nguyên.

Đánh cược thành công rồi...