"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 75

Phòng khách lúc này thật sự không thể ngồi thêm được nữa, Tiểu Như dứt khoát đi sang phía bên kia xem tình hình.

Cô đến trước cửa phòng ngủ, chưa vội bước vào mà dán tai vào tường lắng nghe, sợ đột nhiên xông vào lại phá hỏng chuyện quan trọng gì đó.

Chủ yếu là lo làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Louis — vốn dĩ chú ấy đã không giỏi ăn nói, đầu óc lại chẳng linh hoạt, nhỡ đâu cô vừa đẩy cửa vào, chú ấy liền quên mất định nói gì thì hỏng bét.

Thế nhưng tình hình lại có chút nằm ngoài dự đoán của Tiểu Như.

Bên trong yên tĩnh đến lạ.

Nếu không tận mắt thấy Trần Linh Linh và Louis cùng bước vào, có khi cô còn tưởng trong phòng chẳng có ai.

Chẳng lẽ đến đoạn cao trào rồi?

Tiểu Như lặng lẽ lùi lại hai bước, hé đầu nhìn về phía phòng khách.

Giống như kiểu... hai người trong phòng cần một không gian yên tĩnh tuyệt đối, không bị ai quấy rầy... cũng giống y như hai người ngoài phòng.

[Hóa ra người ngoài chính là mình?!]

Ờ, vốn dĩ cũng là người ngoài thật mà...

Tiểu Như thở dài bất lực, dứt khoát ngồi bệt xuống chơi điện thoại.

Chẳng còn cách nào cả, hai bên đều khó can thiệp, không ở đây thì chỉ còn nước vào nhà vệ sinh thôi.

Ấy vậy mà đang chơi thì cô bỗng nghe thấy âm thanh kỳ lạ.

Trong phòng... có tiếng khóc.

Tiểu Như sững lại, lập tức đứng dậy, gõ nhẹ mấy cái rồi chầm chậm đẩy cửa bước vào, liền thấy Louis đang cúi đầu không biết đang nghĩ gì, còn Trần Linh Linh thì ngồi trên ghế, nức nở khẽ khóc.

Ối chà, có chuyện rồi.

Tiểu Như vội bước vào, nhẹ nhàng chọc chọc Louis: “Chú ơi, xảy ra chuyện gì vậy?”

Louis hé môi nhưng không nói lời nào, trong mắt viết đầy hai chữ giằng xé.

Chuyện này... hình như không chỉ đơn giản là có chuyện nữa rồi.

Tiểu Như thấy Louis bên này có vẻ đã nói không nên lời, đành chuyển hướng sang Linh Linh tìm lối vào.

“Linh Linh, nói cho chị nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lần hiếm hoi cô nghiêm túc, dùng giọng điệu dịu dàng nhất của mình để hỏi.

Trần Linh Linh vừa khóc vừa lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: “Em... em phản bội mọi người rồi...”

“Hả?”

Phản bội?

Hai từ này khiến Tiểu Như có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn quyết định phải nghe đầu đuôi câu chuyện trước đã.

Đây là tố chất cơ bản của một người “ăn dưa” chân chính — có thể không phát biểu ý kiến, nhưng tuyệt đối không được nghe phiến diện.

Tiểu Như hít sâu một hơi, vòng tay ôm vai Trần Linh Linh: “Có thể kể hết với chị được không?”

Trần Linh Linh hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó chậm rãi kể: “Mẹ liên lạc với em rồi. Bà ấy nói rất nhớ em, còn nói... còn nói đã nhận ra lỗi lầm của mình.

Bà bảo, bà không mong chị hay ba tha thứ, vì bà biết mình không xứng, nhưng em là người duy nhất mà bà không thể buông tay được.

Bà ấy nói... muốn ăn Tết cùng em.”

Đang chơi đòn tình cảm đây mà — Tiểu Như khẽ nhíu mày, hỏi nhỏ: “Vậy nên em đã đưa địa chỉ ở đây cho dì ấy rồi?”

Trần Linh Linh lắc đầu: “Chưa ạ.”

Phù——

Hù người ta sợ gần chết!

Tiểu Như thở phào nhẹ nhõm: “Nếu chưa thì sao lại nói mình phản bội mọi người? Em đâu có làm gì sai đâu.”

“Nhưng mà... mẹ viết một bức thư kiểm điểm rất dài, em cảm thấy mẹ thật sự đã biết sai rồi, nên em mới nghĩ... đêm Giao thừa, để mẹ đến gặp một lần cũng không sao.”

Nói xong, cô cúi gằm mặt xuống, nước mắt lại lã chã rơi.

Tiểu Như trầm mặc, liếc nhìn Louis đang ngồi một bên, lúc này đã phần nào hiểu được vì sao anh lại im lặng không nói nổi lời nào.

Tình huống này... thật sự quá phức tạp rồi.

Linh Linh có sai không?

Cô bé có suy nghĩ trái với mọi người, từng có ý định phản bội chị và ba mình — đó là sự thật không thể chối cãi.

Nhưng nếu đổi góc nhìn khác... cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ, chưa từng thấy được bộ mặt thật sự tàn khốc của đời.

Cô chưa trải qua tất cả những gì Trần Nguyên Nguyên từng chịu đựng. Trong nhận thức của cô, mẹ vẫn là người quan tâm đến mình nhiều hơn cha.

Rất nhiều đứa trẻ trong gia đình đơn thân đều sẽ mong mỏi một mái ấm đủ đầy.

Khao khát điều tốt đẹp, mưu cầu sự viên mãn — điều đó chẳng thể gọi là sai.

Giả vờ thì sao chứ? Chỉ cần cứ giả vờ mãi, thì cuối cùng cũng sẽ thành thật thôi mà?

Thật sự khó mà phân định đúng sai.

Nhưng may là... Linh Linh vẫn là một đứa trẻ hiểu chuyện, cũng coi như đã dừng lại trước bờ vực rồi.

Tiểu Như thở dài: “Dì ấy liên lạc với em từ khi nào?”

“Tối hôm qua... Em... thật ra sáng nay đã định nói với ba rồi...”

Haiz, bảo sao nói Louis không hợp làm cha là có lý cả — lúc đó chắc bận rộn lo “đẩy thuyền” cho Nguyên Nguyên quá nên quên bén mất con gái rồi đúng không?

Tiểu Như xoa đầu Trần Linh Linh, dịu dàng dỗ dành: “Thôi nào, không ai trách em đâu~ Linh Linh cũng chẳng sai gì cả.”

Sai — chỉ là cái mối quan hệ khôi hài và lằng nhằng này mà thôi.

“Linh Linh à, em không cần phải gánh vác hậu quả của chuyện này đâu, nên là, ngẩng đầu lên đi. Mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Không phải chúng ta vẫn còn... mơ ước đấy sao?”

Trần Linh Linh khẽ gật đầu, rúc đầu vào lòng Tiểu Như.

[Bọn phụ huynh chúng ta ấy mà] — sáu chữ này, đúng là không sai chút nào.

Sau khi dỗ dành xong Linh Linh, Tiểu Như ra hiệu bằng ánh mắt cho Louis, còn khẽ mấp máy môi ra dấu bảo anh sang phòng bên cạnh ngồi một lúc.

Có lẽ Louis vẫn đang đắm chìm trong cảm giác tự trách, chỉ im lặng gật đầu rồi thất thần rời đi.

Chuyện này chưa thể coi là kết thúc. Dù gì thì nó cũng đã thực sự xảy ra. Đã vậy An Ninh còn xem Linh Linh là đòn đột phá, Tiểu Như cảm thấy nên thông báo cho Lục Trúc một tiếng.

Còn về phần Trần Nguyên Nguyên... bỏ đi, Lục Trúc từng nói rồi — chuyện này Nguyên Nguyên càng ít dính dáng thì càng tốt.

Suy nghĩ xong xuôi, Tiểu Như vừa tiếp tục dỗ dành Linh Linh, vừa lén nhắn tin cho Lục Trúc.

Vù vù—

Trong phòng khách, hai người họ đã sớm tách ra, chỉ là không khí lúc này hơi gượng gạo, Trần Nguyên Nguyên thì ngượng ngùng, còn Lục Trúc cũng không biết nên nói gì.

Không gian yên ắng đến mức tiếng rung của điện thoại cũng trở nên phá vỡ bầu không khí.

Nhưng Lục Trúc vẫn rất bình tĩnh, vì giờ Trần Nguyên Nguyên đâu có tâm trí nào mà để ý đến động tĩnh bên ngoài.

Cậu thản nhiên cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn của Tiểu Như thì khẽ nhíu mày, lập tức tắt chế độ rung.

[Bạn học Tiểu Như: Ngay bây giờ, lập tức, chuyển điện thoại về chế độ hoàn toàn im lặng!]

Nghe hơi kỳ quặc thật, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu — Tiểu Như sợ Trần Nguyên Nguyên cũng nhìn thấy, nên dùng một câu chẳng ai hiểu nổi làm “áo choàng tàng hình”.

Rõ ràng cách nhau có chút xíu mà vẫn phải dùng điện thoại liên lạc, nghĩ đến dáng vẻ thất thần của Louis khi nãy, Lục Trúc cũng phần nào đoán được mọi chuyện.

[Lục Trúc: Rồi, giờ cậu có thể nói.]

[Bạn học Tiểu Như: Vậy mình nói ngắn gọn.]

...

Lục Trúc bình tĩnh cất điện thoại vào túi, tiếp tục gói sủi cảo cho Trần Nguyên Nguyên.

Rất điềm đạm, vì Lục Trúc vốn đã lường trước khả năng này, nên cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần.

Chỉ là có một điều khiến cậu không sao hiểu nổi —

Nếu An Ninh đã chọn Linh Linh làm đòn bẩy, thì tại sao lúc cắt tóc vẫn còn gọi điện cho cậu?

Chẳng lẽ đó là món quà hồi đáp sau cuộc gọi video bị cho là khiêu khích hôm nọ?

Bảo sao lúc đó giọng điệu tự tin đến thế.

Lục Trúc khẽ thở ra một hơi, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

“Ấy da, đừng có phá, đừng thổi hơi vào sau gáy em chứ!”

“À... xin lỗi.”

Giật mình thật đấy, may mà Trần Nguyên Nguyên không quay đầu lại, chứ nếu để cô ấy phát hiện điều gì bất thường, mới thật sự to chuyện.

Nghĩ một chút, Lục Trúc gửi thêm một tin nhắn nữa cho Tiểu Như:

[Lục Trúc: Cấm để lộ sơ hở.]

Tiểu Như lập tức hiểu ý, bắt đầu khuyên Trần Linh Linh không nên để lộ cảm xúc ra ngoài.

Còn về phía Louis... Lục Trúc muốn đích thân nghe suy nghĩ của chú ấy.