"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5925

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 53

1 đánh 3, bốn cặp mắt đối mặt nhau.

Nếu không có đôi giày chắn tạm, e rằng Lục Trúc đã dùng ngón chân bới ra được cả một căn biệt thự nhìn ra biển rồi.

Phù——

Lục Trúc lặng lẽ xoay người ngồi ngay ngắn, tắt chế độ im lặng, vặn lớn âm lượng tivi, mong lấy âm thanh phim ảnh che lấp sự ngượng ngùng của mình.

“Ái chà chà~ [Kết hôn rồi thì là người một nhà luôn đó nha] Ồ ôi~” Tiểu Như ra chiều hài lòng với quả dưa này, lập tức vào trạng thái “kẻ chuyên đi tìm trò vui”.

Chỉ là Trần Linh Linh thì không vô tư như vậy, cứ len lén quan sát sắc mặt của Trần Nguyên Nguyên từ nãy giờ.

Xong rồi, Trần Nguyên Nguyên không có biểu cảm gì, nhưng nhịp thở nơi ngực cô rõ ràng đã nhanh hơn.

Lúc mới biết Trần Nguyên Nguyên và Lục Trúc là cặp đôi hợp đồng, Trần Linh Linh còn mừng thầm cả buổi. Nhưng bây giờ xem ra... tiêu rồi!

Ba người mỗi người một tâm tư. Còn Trần Nguyên Nguyên đang nghĩ gì, e rằng chỉ mình cô biết.

“Ái chà chà, trên đời lại thật sự có người vì bạn gái mà dám mắng cả bố vợ à, á! Đây gọi là... tình yêu sao?”

Vừa lắc lư vừa ngọ nguậy, Tiểu Như lúc này đã tiến hóa thành... sâu bướm biết đứng.

Người thích vui chuyện thiên hạ, vĩnh viễn là đao phủ nơi pháp trường.

Ánh mắt Lục Trúc đã lụi hết ánh sáng, chỉ muốn tìm cuộn băng dính để dán kín cái miệng của Tiểu Như lại.

“Được rồi, đừng làm loạn nữa, xếp hàng đi rửa mặt.” Trần Nguyên Nguyên mở lời, Tiểu Như và Trần Linh Linh lập tức ngoan ngoãn đáp lời.

Chỉ là Louis vẫn còn đang thất thần trong nhà vệ sinh, hai người bọn họ vẫn có thể tiếp tục ăn dưa hóng chuyện.

Trần Nguyên Nguyên đi đến, ngồi xuống cạnh Lục Trúc.

Khoảng cách không gần cũng không xa, trong không khí lượn lờ một mùi hương mơ hồ.

Ngồi không yên.

Đó là cảm giác của Lục Trúc.

“Vậy... bên anh ta là tình hình thế nào?” Trần Nguyên Nguyên lạnh nhạt hỏi.

Lục Trúc tất nhiên hiểu “anh ta” là chỉ ai. May mà cô đã cho bậc thang, cậu bèn thuận theo mà bước xuống.

“Chắc là chưa đàm phán xong. Em và Linh Linh có lẽ vẫn phải quay về chỗ dì An.”

“Không còn thông tin gì khác sao?”

“Em mong chú ấy lấy được cái gì? Một bản cam kết từ bỏ quyền nuôi con à?”

“Ông ấy tất nhiên có thể lấy được.”

Lục Trúc sững lại, quay đầu nhìn cô.

“Chỉ cần... ông ấy đem bản thân ra trao đổi.”

Lục Trúc: ...

Được thôi, không ngờ lại là cách này.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trần Nguyên Nguyên nói đúng. Nếu Louis lấy chính mình ra làm con bài mặc cả, như lời hai bố con họ từng nói, An Ninh chắc chắn sẽ không do dự mà buông bỏ quyền nuôi dưỡng Trần Nguyên Nguyên và Trần Linh Linh.

Chỉ là, sau đó... e rằng hai chị em cũng không còn chỗ dung thân nữa...

Lục Trúc như chợt nhận ra điều gì đó, đồng tử co rút, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh.

Hiểu rồi. Cái ánh mắt của Louis khi nãy.

Bảo sao cứ như đang dặn dò chuyện hậu sự, hóa ra là bị tính kế rồi.

Trần Nguyên Nguyên từ tốn quay sang nhìn cậu: “Giờ thì, cậu hiểu vì sao bố tôi lại nói vậy rồi chứ?”

Lục Trúc khẽ cười khổ, lắc đầu, đúng là đầu óc không còn lanh lẹ như trước nữa rồi, “Vậy là... ngay từ đầu em đã nhận ra?”

“Nếu không thì anh tưởng tôi sẽ dễ dàng đồng ý kết hôn với một người mới quen nửa tháng sao?”

Trần Nguyên Nguyên nói mà cứ như chuyện hiển nhiên, chẳng để ý gì đến việc Lục Trúc chột dạ quay mặt đi chỗ khác.

Nửa tháng có thể không đủ... nhưng một tháng, biết đâu lại được...

Lục Trúc khẽ thở dài, điều chỉnh cảm xúc, “Được rồi, xem ra tôi trách nhầm ông ấy. Nhưng em vạch trần bố mình vội vàng như vậy, là có kế hoạch gì mới sao?”

“Không có.” Trần Nguyên Nguyên bình tĩnh uống một ngụm nước.

Lục Trúc nghẹn lời, “Vậy... em tha thứ cho ông ấy rồi nên mới giúp ông thoát tội à?”

“Cũng không phải.”

Lục Trúc càng thêm mơ hồ, cái này không phải, cái kia cũng không... Vậy rốt cuộc Trần Nguyên Nguyên đang nghĩ gì?

Sống lại hai kiếp, Lục Trúc phát hiện mình ngày càng không hiểu nổi mấy cô gái này.

Nhưng người xưa có câu, không hiểu thì hỏi.

“Vậy... em nói với tôi những chuyện này là để...”

“Tôi không muốn lấy một tên ngốc. Cho nên có vài lời, vẫn nên nói rõ thì hơn.”

“... Em đang nói đùa đúng không?”

“Không, tôi nói nghiêm túc đấy.” Trần Nguyên Nguyên trưng ra biểu cảm nghiêm túc hiếm có.

Lục Trúc âm thầm nhích ra xa cô một chút, mồ hôi lạnh túa ra, “Tôi... tôi có thể hỏi, còn cách nào khác không?”

“Có.”

Ồ? Vậy thì tốt!

Lục Trúc thở phào, nhoẻn miệng cười, “Cách gì thế?”

“Giết cả hai người đó. Như vậy, di sản, quyền nuôi Linh Linh... đều là của tôi.”

“......”

Cách này, đúng là sảng khoái nhất. Hơn nữa Trần Nguyên Nguyên đã dám nói ra, thì trong đầu cô chắc đã mô phỏng tình huống ấy không dưới mười lần rồi.

Khóe miệng Lục Trúc giật giật, “Chúng ta... không thể thách thức ranh giới đạo đức như thế được, phải không?”

“Anh nghĩ tôi học ngành này để làm gì?”

“Đó không phải là vốn liếng để em lợi dụng bug trong cuộc sống thật đâu!” Lục Trúc thấy da đầu tê rần.

Trần Nguyên Nguyên hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực, “Vậy thì cưới tôi đi! Cưới tôi, tôi sẽ chẳng phải bận tâm gì hết.”

Một làn ửng đỏ nhàn nhạt hiện lên gò má cô.

Lục Trúc bỗng chốc bình tĩnh lại, thì ra... cô vẫn để tâm mấy lời đó.

Nhưng mà...

“Xin lỗi, chuyện này... không được đâu. Tôi sẽ giúp em nghĩ cách khác!”

Ánh mắt Trần Nguyên Nguyên thoáng qua chút thất vọng, nhưng cô cũng không ép cậu, “Được thôi, vậy anh nghĩ đi.”

Lục Trúc gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Nói thật, Lục Trúc có rung động không? Dĩ nhiên là có. Bầu không khí đến mức ấy rồi, cậu đâu phải gỗ đá, sao lại không mảy may cảm xúc?

Nhưng mà... cậu sợ.

Sợ rằng nếu cứ tiếp tục thế này, cô lại sẽ một lần nữa đối mặt với cái chết.

Cậu đã không còn cơ hội để sai lầm nữa, chỉ có thể từng bước dè dặt tiến về phía trước, hoặc... rút lui.

Phật độ người, ai độ Phật?

Trần Nguyên Nguyên nheo mắt, nhìn nghiêng khuôn mặt đang chìm trong suy nghĩ của Lục Trúc.

“Oa—— Linh Linh à, thật ra thầy giáo thúi kia cũng không tệ lắm ha!”

Trần Linh Linh trừng mắt, “Ai cơ? Ổng á? Không nhìn ra.”

Tiểu Như nhún vai, “Thì thử chấp nhận ảnh xem sao! Tớ thấy chị Nguyên hình như sắp đổ rồi đấy.”

Trần Linh Linh mím môi. Tất nhiên cô cũng nhận ra, chỉ là cô không muốn chấp nhận điều đó thôi.

“Chậc chậc chậc, hai người kia nói chuyện xong rồi, hết dưa ăn rồi, tụi mình đi rửa mặt thôi!”

Trần Linh Linh thở dài, gật đầu, “Được, mà... sao ba tớ còn chưa ra?”

“Không biết nữa, hay là... cậu đi hỏi thử?”

“Hả? Sao lại là tớ?”

“Thì xin lỗi nha! Ổng là ba cậu, tớ mà gõ cửa hỏi thì chẳng khác gì quấy rối.”

“Thôi được rồi.”

Cốc cốc cốc——

“Ba ơi, ba xong chưa?”

Không có tiếng trả lời. Trần Linh Linh cau mày, lại gõ thêm lần nữa, vẫn không có động tĩnh gì.

Một linh cảm bất an trào lên, cô siết chặt nắm tay, “Ba ơi, ba không sao chứ? Con vào nha?”

Cạch ——

Khoảnh khắc tiếp theo, đồng tử Trần Linh Linh co rút, cô vội vàng chạy vào, “Ba ơi! Ba có sao không?!”

“Hả? Có chuyện gì à?” Tiểu Như cũng hốt hoảng chạy vào.

Tiếng động bên này tất nhiên không thoát khỏi tai hai người ngoài phòng khách. Trần Nguyên Nguyên cau mày, kéo theo Lục Trúc đi kiểm tra tình hình.

Cũng may... không phải chuyện lớn.

“Chỉ là cả đêm không ngủ, cộng thêm áp lực tinh thần quá lớn, nên ngất đi thôi.”

“Anh biết khám bệnh á?” Trần Linh Linh nghi hoặc.

Lục Trúc tránh ánh mắt, khẽ đáp: “Trước đây... từng học qua một chút.”