"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5926

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 54

“Đừng nói chuyện đó vội, người bị ngất kia giờ tính sao? Không lẽ cứ để ổng nằm đó mãi à?”Trần Nguyên Nguyên phẩy tay, tiện tay chỉ về một căn phòng, “Kéo vào phòng kia.”“Ờ.” Lục Trúc nghe vậy thì làm theo, bế Louis đi vào, sau đó lặng thinh rất lâu.

Louis ngã xuống rồi.

Tức là... một thời gian nữa, anh ta cũng chưa thể quay về.

Lục Trúc thở dài, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Một người ngã xuống, ba người lãnh đủ.

Sau khi đóng cửa lại, Lục Trúc quay về phòng khách, thấy Trần Nguyên Nguyên đang nhàn nhã xem tivi, vẻ mặt như thể hoàn toàn không có ý định bận tâm chuyện bố mẹ mình nữa.

Còn rốt cuộc cô ta đang tính gì, Lục Trúc giờ cũng chẳng đoán nổi.

Muốn giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, lại còn rút lui an toàn, ngoài việc cầu cứu người ngoài, cậu thật sự không nghĩ ra được cách nào khả thi hơn.

Nhức đầu thật!

Không phải người ta vẫn hay nói “quan thanh cũng khó xử việc nhà” đó sao?

Lục Trúc quyết định không nghĩ ngợi gì nữa, gác qua một bên trước đã, rồi ngồi xuống cùng xem tivi.

Dưới vẻ bình yên bề ngoài, là cơn sóng ngầm đang âm ỉ dâng lên.

Không cần nóng vội, cứ từng bước, từng bước mà đi.

Lục Trúc bỗng thấy sau lưng lạnh toát, quay đầu nhìn, nhưng chẳng phát hiện gì khác thường.

Thôi thì cứ cảnh giác một chút, lơ là thì thế nào cũng xảy ra chuyện.

Đừng hỏi sao cậu biết, đây gọi là bản năng sống sót của kẻ từng đi qua ranh giới sinh tử.

“Nè, trưa nay ăn gì đây?”Trần Nguyên Nguyên liếc đồng hồ treo tường, đáp đại: “Như hôm qua.”“Lại món cơm nhỏ à?”Cô nàng liếc xéo Lục Trúc một cái, “Chứ còn gì nữa? Ở đây không có nguyên liệu, mà quanh đây ngoài cơm nhỏ thì cũng chỉ còn khoai tây dầm hay bún gạo thôi.”

Chuyện này Lục Trúc tất nhiên biết rõ, cậu chỉ nói vậy để bóng gió là mình không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa.

Còn Trần Nguyên Nguyên thì đúng kiểu giả ngu mà biết tỏng mọi chuyện!

Khóe môi Lục Trúc giật giật, “Vậy cho tôi một phần khoai tây dầm đi.”“Tự đặt lấy.” Cô nàng quăng điện thoại cho cậu một cách hết sức tự nhiên, đến mức khiến Lục Trúc nhìn sững.

Thật ra cậu cũng định tự đặt thật...

Nhưng đưa cả điện thoại – món đồ riêng tư đến thế – cho cậu như vậy là có ý gì?

“Hứ, trong máy không có mấy tấm hình mát mẻ mà cậu tưởng đâu.” Giọng Trần Nguyên Nguyên lạnh tanh vang lên.Lục Trúc giật giật khóe môi, “Vấn đề đâu phải vậy? Ý tôi là cậu đưa điện thoại cho tôi làm gì? Tôi có thể tự đặt mà.”“À, quên mất.” Cô nàng thản nhiên lấy điện thoại về.

Chuyện nói rõ ràng rồi, lý ra không sao, nhưng chẳng hiểu vì sao, Lục Trúc lại càng thấy tủi thân hơn.

Là ý gì? Cái biểu cảm “ấy chết, cậu ăn bám quen rồi, không ngờ lần này lại tự lo được” đó là sao...

Cô ta hình như đúng là... chủ thật rồi.

Lục Trúc nghiến răng, mặt mày đầy u oán, móc điện thoại mình ra đặt món.

Trần Nguyên Nguyên quay sang hỏi Tiểu Như và Trần Linh Linh vừa mới bước ra từ phòng vệ sinh:“Còn hai người thì sao? Ăn gì?”“Gì cũng được.”“Vậy thì gọi y chang hôm qua đi, bớt một phần cơm.”“OK!”

Trần Nguyên Nguyên đứng dậy đi vào phòng tắm, chỗ ngồi ban nãy lập tức bị Tiểu Như chiếm mất.

Áp lực bên cạnh vừa biến mất, Lục Trúc cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Nhưng chưa kịp thở phào thì cánh tay đã bị ai đó chọc chọc.

“Nè nè, bạn học Tiểu Lục, hồi nãy cậu với Nguyên Nguyên nói gì thế?”Lục Trúc liếc mắt, “Không có gì cả.”“Ế~ không thể nào, theo kịch bản phim thì đáng ra hai người đang bàn chuyện kết hôn, sau đó đưa chú Louis ra ngoài, rồi rước Linh Linh về nhà.

Vừa nhìn bố mẹ vợ yêu nhau vừa cắn nhau, vừa tận hưởng sự dịu dàng của vợ và em vợ.

Rồi lúc đang sống hạnh phúc thì tin ly hôn ập đến như sét đánh!

Vợ cùng em vợ hợp sức đuổi cậu ra khỏi nhà, từ đó cậu lang bạt đầu đường xó chợ, sống với chó mèo qua ngày!

A ha! Tôi đúng là thiên tài biên kịch!”

Lục Trúc nghe xong thì câm nín, trực tiếp quay mặt đi, lơ Tiểu Như luôn.

Tiểu Như thấy cậu không phản ứng thì hơi thất vọng, thở dài một cái:“Không phải hả? Tôi còn tưởng sắp được đi ăn tiệc cưới cơ đấy.”

Càng nghe càng cạn lời, nói nguyên tràng như thế, hóa ra là vì... muốn ăn tiệc?

Nhưng nghĩ kỹ lại, những gì Tiểu Như vừa nói... đúng thật là bản phác thảo sơ bộ của phương án một.

Vấn đề duy nhất là, nếu thật sự Lục Trúc nghe theo bọn họ, thì chuyện rút lui... e là không thể.

“Nè nè, bạn học Tiểu Lục, cậu nghĩ sao về việc cưới Nguyên Nguyên? Nói tôi nghe đi mà, tôi không nói ai đâu.”

Lục Trúc cau mày, không nhịn được mà phun ra: “Cậu phiền thật đấy.”Tiểu Như phồng má, trừng mắt nhìn cậu một cái, “Thôi vậy, không hỏi nữa, ai cũng tsundere cả.”

Cô nàng nửa nằm xuống, ôm lấy Trần Linh Linh bên cạnh:“Linh Linh vẫn tốt nhất, nghĩ gì nói đó, ghét là nói ghét liền.”

“......”

Không thể phủ nhận, bầu không khí trong căn phòng nhỏ này, hoàn toàn nhờ vào Tiểu Như gánh vác.

Thật ra cũng tốt, nếu cứ mãi đắm chìm trong nỗi đau quá khứ, e là cả nhà họ đã sụp đổ từ lâu.

Tiểu Như cũng là một công thần.

Bên này vui vẻ, nhưng bên kia... lại chẳng dễ chịu gì.

Căn nhà trống vắng, An Ninh mặt mày u ám, lặng lẽ quét mắt nhìn từng thứ trong phòng.

Quân bài mặc cả không thấy, người đàn ông cô ta mong ngóng cũng bỏ trốn, việc hòa giải bị đình trệ, cô ta mới có thể quay về.

Không sao cả, dù sao bọn họ cũng chẳng chạy được đâu.

Người không thấy thì báo cảnh sát, quyền nuôi con đang nằm trong tay cô ta, hoàn toàn có thể nhờ pháp luật đưa hai quân bài kia về.

Chỉ cần 24 tiếng nữa thôi, người cô yêu... sẽ buộc phải xuất hiện trước mặt cô rồi, đúng không?

Lần này, sẽ không để anh ta chạy thoát nữa. Còn hai kẻ cản đường kia, quẳng đi đâu đó là xong.

Đã đến lúc... không cần giả vờ nữa...

“Hừ hừ hừ~” Nụ cười bệnh hoạn hiện lên trên gương mặt An Ninh.

Giữa người thân với nhau, luôn tồn tại một sợi dây cảm ứng khó lý giải.

Trong phòng tắm, Trần Nguyên Nguyên bỗng thấy lòng ngực khó chịu, bực bội đến lạ.

Cạch ——

Vặn núm nước, dòng nước vốn ấm áp lập tức lạnh buốt như băng.

Trần Nguyên Nguyên vốc nước lạnh dội lên mặt, cuối cùng mới trấn tĩnh lại được đôi chút.

Cô hít sâu một hơi, lau sạch mặt, nhìn mình trong gương một cái rồi bước ra ngoài.

Không khí trong phòng khách chẳng hề khiến tâm trạng cô khá hơn, trái lại vì sự xuất hiện của cô mà Tiểu Như và Trần Linh Linh đang cười đùa cũng lập tức im bặt.

Cái cảm giác đáng ghét này...

“Nguyên Nguyên! Nhanh lại đây! Có cái này hay lắm nè!” Tiểu Như gọi cô bằng giọng đầy thần bí.

Vậy... nãy giờ là cô hiểu lầm sao?

Trần Nguyên Nguyên bước tới, cúi người xuống.

Tiểu Như cười tươi rói, phẩy tay một cái, “Tèn ten! Nhìn nè!”

Trần Nguyên Nguyên lập tức cau mày, nghiến răng nói nhỏ:“Ý cậu là... chỉ muốn cho tôi xem cái thông báo tiệm cơm nhỏ nghỉ bán thôi á?”

Tiểu Như lè lưỡi, “Ừ thì... sắp Tết rồi mà, người ta nghỉ về quê cũng phải thôi. Vậy trưa nay ăn gì giờ?”