"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 58

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má Thượng Quan Tình Vũ, cô bỗng thấy mình thật vô dụng.

Không bảo vệ được chồng và cha chồng, trong quá trình con gái trưởng thành lại không kịp nhận ra những bất thường nơi con bé.

Vừa muốn giữ gìn công ty mà chồng để lại, lại vừa muốn dành đủ sự quan tâm cho con gái, nhưng cuối cùng, lại chẳng làm được điều gì đến nơi đến chốn.

Ngay cả chuyện nhỏ như tìm người, đến giờ cô cũng bất lực.

Vai cô khẽ run lên, dựa vào ghế khóc không thành tiếng.

Tính cách nhút nhát của Giang Thư, không thể chỉ đổ lỗi cho hoàn cảnh trưởng thành.

Bởi làm mẹ thì phải cứng cỏi.

Nhưng lúc này đây, trong một nơi không người qua lại, Thượng Quan Tình Vũ mới để lộ con người thật của mình.

Cô cũng từng là một bông hoa nhỏ được người ta nâng niu bảo bọc mà.

“Ơi dào! Xe ai thế này? Nhìn sang chảnh phết đấy chứ.”

Ngay lúc Thượng Quan Tình Vũ đang mải chìm trong nỗi buồn, một giọng nói đầy khí thế vang lên từ bên ngoài.

Cô quay đầu nhìn theo tiếng gọi, thấy một người phụ nữ trông rất giống bà nội trợ — không phải do cách ăn mặc, mà là khí chất toát ra từ người ấy.

Ban đầu cô cũng không để tâm mấy, cùng lắm chỉ là bị kéo khỏi tâm trạng “emo” sớm hơn một chút thôi.

Thôi thì về vậy, ở đây chờ cũng vô ích rồi.

Nhưng vừa định khởi động xe, cửa kính bên cạnh đột nhiên bị người ta gõ nhẹ mấy cái.

Thượng Quan Tình Vũ hơi sững người, cau mày, song vẫn lịch sự hạ cửa kính xuống.

Còn chưa kịp mở lời, người phụ nữ kia đã chủ động:

“Ồ? Chưa gặp cô bao giờ, này cô em, chị có thể chụp hình với chiếc xe này một cái không? Yên tâm, chị sẽ né biển số xe ra.”

Không phải yêu cầu quá đáng, hơn nữa đối phương cũng nói chuyện rất niềm nở và lịch sự, Thượng Quan Tình Vũ bèn gật đầu đồng ý.

Tiện thể ra ngoài hít thở chút không khí vậy.

“Cảm ơn nha cô em. Cô là đến tìm người hả?” – người phụ nữ vừa chụp vừa bắt chuyện.

Thượng Quan Tình Vũ hơi nhíu mày, suy nghĩ cách diễn đạt:

“Vâng, đúng vậy.”

Đối phương rõ ràng là người rất rành khu này, có lẽ một thời gian ngắn tới sẽ để ý đến người lạ như cô.

Thôi thì nói thật đi, tránh để người ta nghi ngờ, rồi lại sinh chuyện không đáng.

Nghe cô đáp vậy, người phụ nữ liền cười phá lên:

“Tôi biết ngay mà, chắc chắn cô là đến tìm người!”

Thượng Quan Tình Vũ bất lực mỉm cười, cũng tiện mượn lời bà ta để trò chuyện tiếp:

“Chị ơi, sao chị lại chắc chắn như vậy?”

“Ui giời! Cô đi cái xe thế kia, chẳng lẽ đến tìm tôi thuê trọ chắc?”

Thượng Quan Tình Vũ ngẩn ra:

“Thuê trọ?”

“Phải rồi, cái tòa phía sau ấy, là nhà tôi hết đó.”

“Ồ~” Thượng Quan Tình Vũ ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, như suy ngẫm điều gì đó:

“Thế... chị ơi, chị có biết Lục Trúc đang ở phòng nào không?”

Nghe đến cái tên đó, người phụ nữ hơi sững lại. Cả tòa nhà có bao nhiêu người thuê trọ, nhưng bà vẫn có chút ấn tượng với cái tên này.

Là cậu trai trẻ ở gần nhà mình, mấy hôm trước còn có hai cô gái xinh đẹp đến tìm, mà nhìn mặt cũng khôi ngô tuấn tú đấy.

Chỉ là...

Bà trầm ngâm nhìn Thượng Quan Tình Vũ một lượt.

Cái cậu Lục Trúc đó... chẳng lẽ chuyên ăn bám phụ nữ?

Không đúng nha, lần trước nói chuyện còn bảo là đi làm gia sư cơ mà?

Chẳng lẽ lại... quyến rũ mẹ của học sinh luôn à?

Trời đất ơi!

Càng nghĩ càng thấy hoang đường, Thượng Quan Tình Vũ cau mày nhìn biểu cảm thay đổi liên tục của bà ta, khẽ vẫy tay:

“Chị?”

Người phụ nữ giật mình tỉnh táo lại:

“Ơ... xin lỗi nha, tôi hơi mất tập trung. À, tôi hỏi chút... cô với cậu Lục Trúc đó... quan hệ là thế nào?”

Thượng Quan Tình Vũ nghĩ một chút, nở nụ cười đầy hàm ý:

“Tôi là cô của cậu ấy.”

“À~ họ hàng à! Trời ơi, làm tôi hết hồn!”

“?”

“Ơ mà không đúng nha, nhà Tiểu Lục giàu thế, sao lại chạy đến thuê nhà ở chỗ tôi nhỉ?”

Tiếng lẩm bẩm tuy nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai Thượng Quan Tình Vũ:

“Thằng bé ấy, cãi nhau với gia đình một chút.”

Nghe vậy, bà chủ nhà lập tức hiểu ra.

Á há~ công tử nhà giàu bỏ nhà đi bụi đây mà! Xem phim ngôn tình riết là hiểu liền!

“Bảo sao Tết nhất đến nơi mà nó còn chẳng định về nhà nữa!”

“Thế... giờ cậu ấy ở phòng nào?”

Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ, nhưng rồi người phụ nữ lại bất ngờ đổi giọng:

“Cái này thì... tôi không thể nói được. Tôi là chủ nhà, phải có trách nhiệm bảo vệ thông tin cá nhân của khách thuê.”

Khá có nguyên tắc, đúng là chủ nhà tốt — nhưng với Thượng Quan Tình Vũ thì... chẳng vui vẻ gì.

“Vậy... nếu tôi có thể cung cấp giấy tờ chứng minh quan hệ họ hàng thì sao?”

“Cái đó thì... chắc là được rồi.”

Thượng Quan Tình Vũ mỉm cười, rút điện thoại ra.

Một lúc sau, gương mặt người phụ nữ đổi sang biểu cảm không thể tin nổi.

Quan hệ nhà giàu... đúng là phức tạp thật.

“Hắt xì!”

Không phải Lục Trúc hắt xì.

Lần này là Trần Nguyên Nguyên — vì Lục Trúc cứ kiên quyết không chịu nói rõ cách làm của mình, mà cô thì không thể chịu được cảm giác mơ hồ bất an.

Vậy nên... Trần Nguyên Nguyên quyết định ép cung.

Ai dè Lục Trúc lại thật sự biết mấy chiêu khóa đối thủ, sơ ý một chút là cô đã ngã bẹp xuống ghế sofa rồi.

Nhà cửa hai ngày chưa dọn dẹp, ít nhiều vẫn có bụi.

“Thả em ra.” Trần Nguyên Nguyên quay đầu trừng mắt nhìn Lục Trúc. Dù lực tay của Lục Trúc không mạnh tới mức cô không thoát được — nhưng cô lại chẳng buồn vùng vẫy.

Lục Trúc nhún vai, buông tay ra từ từ. Quả nhiên, ngay khoảnh khắc đó, bị cô nhào lên đè ngược lại.

Trần Nguyên Nguyên túm mặt Lục Trúc mà nhéo, trút giận không nói gì thêm.

Lục Trúc cũng không phản kháng, cứ để mặc cô muốn nhào nặn kiểu gì thì làm.

Thế này là được rồi.

Việc sắp làm, Trần Nguyên Nguyên không tiện dính líu. Cô cứ là cô như hiện tại là tốt rồi.

Hai người họ, coi như đã đạt được một sự ăn ý nào đó.

"Anh không nói – em ép anh nói – anh vẫn không nói – vậy thì em khỏi hỏi nữa."

Khung cảnh này... không tệ nhỉ?

“Chậc!” Tiểu Như ôm bát cơm của mình, im lặng xúc từng thìa vào miệng.

Kết cục của người thích hóng hớt... là ôm một bụng chanh.

Đúng vậy, bọn họ ra khỏi phòng từ lâu rồi, vì câu chuyện đang bàn không còn dính líu gì đến máu me bạo lực.

Tất nhiên, còn một lý do quan trọng hơn cả — là vì Lục Trúc đã hỏi ý kiến Trần Linh Linh.

“Nếu sau này em không thể sống cùng mẹ nữa, em sẽ chọn thế nào?”

“Dù hơi tiếc, nhưng mấy ngày nay em cũng thấy mẹ mình quá đáng lắm... nên không sao đâu ạ.”

Trần Linh Linh đã trả lời như vậy.

Lục Trúc gật đầu. Trong lòng đã có quyết định.

Chừa cho người ta một đường lui, đừng làm tuyệt.

Xem như vì nể mặt Trần Linh Linh.

Cậu duỗi lưng một cái, vỗ vỗ vai Trần Nguyên Nguyên, ý bảo cô đứng dậy.

Trần Nguyên Nguyên cau mày, làm theo, rồi hỏi:

“Anh định làm gì?”

“Đi tìm chú luyện tập chứ còn gì nữa!”

“Luyện? Luyện cái gì?”

“Tất nhiên là kỹ năng tự vệ rồi. Chẳng phải chú vừa ra hỏi còn gì?”

Trần Nguyên Nguyên mặt đỏ lên, quay mặt sang chỗ khác, khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Kiểu đáng yêu trái ngược thế này... thật sự khiến người ta không nỡ trêu tiếp.

Lục Trúc bật cười, xoay người đi về phía phòng ngủ:

“Chú ơi~ cháu đến rồi, mở cửa nha!”

Có một cảm giác lạ lạ...

Nhưng lúc này không phải lúc nghĩ vớ vẩn, Lục Trúc vừa vào phòng đã đóng cửa lại, nhìn Louis bằng ánh mắt tươi cười... mà cũng có phần kỳ quái.

Có điềm xấu rồi đây...

“Cái đó... Lục Trúc, cháu đến dạy chú kỹ năng phòng thân đúng không?”

“Đúng rồi!”

“Vậy... sao cháu lại cười... tà mị vậy?”

“Không có gì~ chỉ là, lúc nãy chú áp tai nghe trộm cửa, chắc cũng biết cái gì gọi là ‘phạt nhẹ răn đe’ rồi nhỉ?”

Quỷ tha ma bắt đi! Cái thằng con rể này... không dùng được nữa rồi!