Haizz… Cuối cùng vẫn phải kết thúc như thế này sao?
Lục Trúc không phải thánh mẫu, nhưng mấy chuyện đổ máu thế này thì nên ít lại một chút, tích chút công đức, cũng coi như vì sự bình an của bọn họ.
Cậu phớt lờ ánh mắt của Trần Nguyên Nguyên, một mặt dỗ dành Louis vui vẻ đến mức quên cả ăn cơm, vừa cười vừa đứng dậy nói muốn về phòng học “kỹ năng hưng phấn của tội phạm”— à không, là võ phòng thân.
Louis vừa đi, Lục Trúc lại ra hiệu bằng mắt cho Tiểu Như, bảo cô dẫn Trần Linh Linh đi trước.
Tiểu Như lập tức hiểu ý, kéo tay Trần Linh Linh đi vào phòng, không quên xách luôn phần cơm theo.
Người đi sạch cả rồi, Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm.
Không ngoài dự đoán…
Ngay giây tiếp theo, cổ áo cậu đã bị túm lấy.
Bị ép đối mặt, sắc mặt Trần Nguyên Nguyên đen kịt như sắp nhỏ mực, “Cậu ở lại đây là để cản tôi hả?”
Tuyệt thật đấy, cô còn cảm động mất một lúc, hóa ra lại là một cú đâm sau lưng đau điếng nữa.
Màn cửa vừa kéo ra, đã bị chính tay cô kéo ngược lại.
Lục Trúc thở dài, “Cậu có thể bình tĩnh một chút được không? Nếu tôi đoán không sai, cậu muốn mượn chuyện phòng vệ chính đáng để một lần dứt điểm đúng không?”
“Thì sao?”
“Dù kế hoạch của cậu thật sự rất hoàn hảo, nhưng con người khi đối mặt với cái chết thì phản ứng chẳng thể kiểm soát được, cậu có từng nghĩ qua, chú ấy sẽ ra sao? Nếu thành công, còn Linh Linh sẽ thế nào?”
“Vậy thì những chuyện phải chịu đựng suốt bao năm qua, chỉ mình tôi gánh à? Tại sao… vì cái gì chứ…”
Lục Trúc lặng lẽ thở ra, đưa tay ôm chặt lấy Trần Nguyên Nguyên vào lòng.
“Tôi đâu bắt cậu phải chịu đựng tất cả. Tôi biết lúc nhỏ cậu rất khổ, tôi hiểu được.”
“Cậu hiểu cái gì!” Trần Nguyên Nguyên không vùng vẫy, chỉ nghèn nghẹn chất vấn.
Lục Trúc khẽ cười, “Ừm, bởi vì tôi không có ba mẹ, nên ít nhiều cũng hiểu được cảm giác đó.
Tôi cũng từng tự hỏi, vì sao ba mẹ lại bỏ tôi quá sớm, vì sao tôi phải sinh ra trong một gia đình như vậy, vì sao mấy chuyện rắc rối đó lại đổ lên đầu tôi.
Nhưng mà, có người từng nói với tôi một câu: ‘Mặc kệ bọn họ làm gì, cậu sống đâu phải vì họ!’
Tuy là có hơi lệch lạc, nhưng ông viện trưởng già nói đúng.”
Lục Trúc nhẹ nhàng lau giọt nước nơi khóe mắt Trần Nguyên Nguyên.
“Cho nên, việc gì phải buộc mình vào mấy người ba mẹ không biết điều đó làm gì? Nếu họ đã không thương cậu, thì cứ đợi đến lúc họ già, có ngày sẽ hối hận thôi. Thời gian… là công cụ trừng phạt công bằng nhất.”
Trần Nguyên Nguyên khịt mũi, ngẩng đầu nhìn Lục Trúc, cắn môi nói, “Sao cậu có thể cười tươi như vậy khi nói mấy câu tam quan méo mó thế?”
“Ừm… phải nói sao nhỉ, khi người ta mất hết hy vọng vào cuộc sống, thì chính những câu ‘tam quan lệch’ như vậy mới kéo họ lại. Bởi vì chỉ khi còn sống, mới có thể dựng lại tam quan của chính mình.”
Trần Nguyên Nguyên không nói gì nữa, lặng lẽ vùi mình trong lòng Lục Trúc, dường như đang nghiền ngẫm lời cậu vừa nói.
Xem như đã dỗ dành được rồi, Lục Trúc âm thầm thở phào.
Rầm—
Cửa phòng ngủ đột nhiên bật mở, Louis phấn khích bước ra, “Bạn học Tiểu Lục, còn chiêu phòng thân nào khác không…”
Xoay người 180 độ, ngực ưỡn thẳng, chân bước dài, “A— hôm nay trời đẹp thật đấy, rất thích hợp để ngủ nướng nha! Ahahaha!”
〔Không có chuyện gì xảy ra hết〕
Lục Trúc chớp mắt, “Thấy không, cuộc sống đúng là thú vị như vậy đấy… á—”
Cậu nghiến răng, chịu đựng cơn đau nhói ở thắt lưng.
So với việc bị gãy tay gãy chân hay về chầu ông bà thì như này còn nhẹ lắm rồi.
Cho thấy điều gì? Là chuyện tốt chứ sao.
Trần Nguyên Nguyên hả giận, buông tay ra, “Cậu còn cười được à? Không lẽ cậu thật sự có xu hướng bị ngược?”
“Không đâu, chỉ là… tôi thấy cậu chịu hiểu chuyện là tốt rồi.”
Chưa nhắc thì thôi, nhắc tới Trần Nguyên Nguyên lại khoanh tay trước ngực, quay đầu sang chỗ khác, “Tôi chưa thông suốt đâu, đừng tưởng như vậy là xong chuyện.”
Vùi trong lòng người ta mà nói mấy lời trẻ con thế này, đúng là chẳng có sức thuyết phục tí nào.
Lục Trúc cười bất lực, “Yên tâm! Tôi có bỏ mặc cậu đâu. Cậu muốn nghe tôi nghĩ gì không?”
Trần Nguyên Nguyên chậm rãi quay đầu, “Nói thử xem.”
“Ừm! Cách nhìn nhận vấn đề phải nhìn từ bản chất, mấy cậu học luật chắc chắn hiểu rõ điều đó. Dù sự việc có phức tạp cỡ nào cũng có điểm khởi đầu.”
“Rồi sao nữa?”
“Cậu xem, cậu có hận mẹ mình không?”
Trần Nguyên Nguyên gật đầu.
Khóe miệng Lục Trúc cong lên, tiếp tục hỏi: “Thế còn ba cậu?”
Trần Nguyên Nguyên do dự một chút, rồi cũng gật đầu.
“Thế cậu hận mẹ nhiều hơn ba đúng không?”
Lần này không chần chừ, Trần Nguyên Nguyên gật đầu dứt khoát.
“Vấn đề nằm ở đây! Rõ ràng phần lớn oán hận của cậu là từ mẹ cậu, vậy tại sao lại kéo chú vào cuộc? Với chú thì chỉ cần phạt nhẹ thôi, người khiến cậu đau lòng thật sự là mẹ cậu mà!”
Sau cánh cửa phòng ngủ, Louis áp tai nghe lén, cảm động đến chảy nước mắt.
Có chàng rể thế này, còn đợi gì nữa?
Trần Nguyên Nguyên nhíu mày, không hoàn toàn đồng tình, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe tiếp.
Lục Trúc khẽ cười, “Vậy thì, hãy nhắm vào mẹ cậu đi!”
“Cậu định nhắm kiểu gì?” Trần Nguyên Nguyên bắt đầu tò mò.
Cô từng thử đủ mọi cách rồi, nào là không thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng, nào là không có lợi cho sự phát triển thể chất tinh thần của con, đủ kiểu.
Nhưng An Ninh cũng rành luật lắm, chẳng thế mà làm cố vấn pháp lý cho tập đoàn lớn.
Những chiêu này, bà ta dễ dàng tìm ra kẽ hở, nhất là mấy năm trước Louis chẳng có chút thành tích gì.
Thấy Trần Nguyên Nguyên mặt đầy nghi ngờ, Lục Trúc nở nụ cười bí ẩn, “Tôi biết cậu đang nghĩ gì.”
“Ồ? Cậu hiểu tôi đến thế cơ à?”
“Ừm, đoán thôi. Cãi nhau với người trong lĩnh vực họ giỏi thì chỉ có thiệt thôi.”
“Thế rốt cuộc cậu định làm gì?”
Lục Trúc khẽ cười, “Bí mật. Cậu chỉ cần phối hợp với tôi là được.”
“Hả?” Trần Nguyên Nguyên nhíu mày. Đây là lần đầu cô tham gia một kế hoạch mà bản thân chẳng biết gì.
Phải tin tưởng thật sao?
Nhưng nếu không tin… thì còn cách nào khác?
Trần Nguyên Nguyên hít sâu một hơi, gật đầu, “Được.”
Hoàn hảo! Lục Trúc thở phào, đôi tay đang siết chặt vì căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.
An Ninh suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ bệnh hoạn tinh thần, Lục Trúc từng đối phó với quá nhiều kiểu người như vậy rồi, cũng đúc kết được chút kinh nghiệm.
Chỉ là… sau chuyện này, e là cậu không thể rút lui được nữa.
Lục Trúc cười khổ thầm nghĩ— thì ra, lựa chọn cuối cùng… lại là chọn Trần Nguyên Nguyên sao?
Số mệnh thật trêu người.
Mà thôi, cậu chấp nhận.
Nhưng số phận đâu phải cứ muốn đổi là đổi? Những gì cần đến, rồi sẽ đến. Ông trời vốn rất công bằng trong việc hành hạ con người— nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả.
…
Thượng Quan Tình Vũ đã đợi đến mức mất hết kiên nhẫn, quầng thâm mắt hiện rõ, trong mắt đầy tia máu.
Kiên nhẫn đã bị bào mòn sạch, cuối cùng cô cũng nhận ra ngồi chờ sung rụng là việc ngu xuẩn, liền nhắn tin bảo người gửi thêm video giám sát.
[Nhiều thêm nữa thì bạn tôi bên đó cũng khó xử lắm, vốn đã là tiết lộ dữ liệu công cộng cho tư nhân, không hợp quy định.]
Đối phương trả lời như vậy, dù có nhiều tiền hơn cũng không dám dính dáng.
Thượng Quan Tình Vũ hít sâu, tay đặt trên vô lăng siết chặt không ngừng.