"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5911

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 63

Phần thưởng cũng chỉ là mấy món thường thấy, nào là cốc uống nước, đồ uống, rồi combo hạt dinh dưỡng các loại…

Nhưng mà, mười món gom lại, đúng là đủ dùng qua Tết thật.

Cũng coi như là [duyên phận bất ngờ] đi?

Máy ảnh đã mua, phần thưởng đập trứng vàng cũng nhận được, vậy là chẳng còn lý do gì để nán lại Trung tâm điện máy nữa.

Lúc ra khỏi cửa, Louis hớn hở vô cùng, cứ giơ chiếc máy ảnh mới mua lia lịa chụp hình bốn đứa trẻ.

Tiếc là, Lục Trúc vẫn luôn né tránh ống kính, khiến Louis tiếc hùi hụi.

“Bạn nhỏ Lục này, cậu đừng cứ né ống kính mãi được không? Cậu thế này thì tôi quay vlog kiểu gì hả~”

Lục Trúc hơi bất lực: “Tôi có nói là muốn quay vlog đâu? Là quay cho Trần Nguyên Nguyên với Trần Linh Linh hai người họ mà! Với lại… quay vlog mà mua cả máy ảnh DSLR á?”

“Ừ, có tiền thì thích thôi, ganh tị không?” Louis đắc ý nhướng mày, liếc nhìn một cái, thấy mấy cô gái đang cười nói vui vẻ thì nhân cơ hội bá cổ Lục Trúc.

Hắn ta học lỏm kỹ thuật khóa đối phương chưa được bao lâu, giờ liền lấy ra trổ tài như kiểu khoe mẽ.

Lục Trúc từ hơi bất lực chuyển sang hoàn toàn bất lực.

Louis ghé sát lại, hạ giọng chỉ vào Trần Nguyên Nguyên, “Nè nè, Lục-san, chỉ cần cậu cưới con gái tôi, cậu cũng sẽ trở thành người có tiền đó nha~”

Lục Trúc: …

Người lớn lên ở Nhật ai cũng kiểu này hả? Louis chỉ là ngoại lệ đúng không?

Lục Trúc thực sự không muốn tương lai qua đó ngày nào cũng phải nghe kiểu nói chuyện như thế này.

Phù—

Không chút nể tình, cậu lập tức phản đòn, bẻ tay khóa lại Louis rồi dạy dỗ một trận: “Tôi thật không hiểu nổi bác nghĩ gì, đối với người ngoài thì cũng nên giữ cảnh giác chút đi!”

“Đau đau đau! Buông ra buông ra! Máy ảnh, máy ảnh sắp rớt rồi!”

Máy ảnh đúng là sắp tuột khỏi tay thật, Lục Trúc thấy vậy mới chịu buông ra.

Ừ thì, máy ảnh là đồ quý mà.

Louis không ngờ Lục Trúc còn có cách phản chế, bất giác cảm thán, “Cậu học mấy chiêu đó từ đâu vậy?”

“Không học, bị người ta dùng nhiều quá nên nhớ thôi.”

“Cậu… cũng lắm chuyện nhỉ. Nhưng mà này, tôi muốn sửa lời cậu một câu.”

Lục Trúc nhíu mày: “Gì cơ?”

Louis đột nhiên cao giọng: “Nếu không phải vì Nguyên Nguyên rất thích cậu, thì tôi đời nào coi cậu là người nhà!”

Toàn giở mấy chiêu trò nhỏ, Lục Trúc liếc sang chỗ Trần Nguyên Nguyên, đúng như dự đoán, ánh mắt ba người bên kia đều nhìn qua đây rồi.

Hết biết nói gì luôn.

“Chú à, chú đang farm độ hảo cảm đấy hả, lấy tôi làm bàn đạp đúng không?”

“Khụ khụ! Thông cảm tí mà, giúp đỡ chút thôi~”

Lục Trúc dở khóc dở cười, bĩu môi không thèm để ý nữa. Tiểu Như thấy bên này chẳng có drama gì để hóng, chỉ là cuộc nói chuyện nhảm nhí giữa hai tên nhóc con, thế là lại quay sang kéo Trần Nguyên Nguyên và Trần Linh Linh cười đùa tiếp.

Thế nhưng đúng lúc ấy, Louis dần thu lại nụ cười, chỉ còn đọng lại một nét dịu dàng nhàn nhạt.

Không ai để ý, Louis lặng lẽ mở lời: “Nhưng mà, tôi tin cậu, không chỉ vì Nguyên Nguyên thích cậu.”

Lục Trúc không nghe thấy, vì cậu đã đi lên trước rồi.

Louis hít sâu một hơi, nụ cười ngây ngô lại xuất hiện trên mặt, rồi đuổi theo.

Buổi tối, Louis tìm một quán lẩu để cả nhóm ăn một bữa đàng hoàng, tiện thể mua chút nước dùng, gia vị, chuẩn bị cho đêm giao thừa.

Trên bàn ăn chỉ có bốn người, lúc Trần Nguyên Nguyên gọi món thì cứ lơ đễnh.

Tiểu Như vừa nhìn liền thấy ngay điểm mấu chốt, cười tủm tỉm sáp lại: “Nguyên Nguyên cô đơn rồi hả? Không có Lục Trúc ngồi bên cạnh thấy trống trải quá chừng luôn~”

Trần Nguyên Nguyên mất kiên nhẫn đẩy Tiểu Như ra, “Chỉ là đi vệ sinh thôi mà, em làm gì mà cô đơn chứ?”

“Nhưng mà em viết hai chữ [cô đơn] hết lên mặt rồi kìa, đúng là giai đoạn yêu say đắm ha, một giây cũng không muốn rời nhau nữa~”

Nóng máu rồi đấy, Trần Nguyên Nguyên buông thực đơn xuống, đưa tay nhào tới Tiểu Như.

“A ha ha ha! Đừng mà… Nguyên Nguyên… chị sai rồi! Ha ha ha… đừng có cù nữa… á! Ha ha ha… Nguyên Nguyên…”

Trông như hai người đang chơi với nhau, thực ra Trần Linh Linh cũng không thoát khỏi cuộc vui của hội con gái, bị Tiểu Như kéo làm lá chắn thịt…

Louis thì chẳng ngăn cản gì, cứ giơ máy ảnh mà cười ngớ ngẩn rồi chụp liên tục.

Thỏa mãn ghê!

Nhưng ở phía bên kia, không khí lại chẳng vui vẻ như trong phòng ăn.

Trong nhà vệ sinh, Lục Trúc rửa mặt xong, đứng trước gương nhìn chằm chằm vào chính mình, sắc mặt nặng nề.

Không ai biết cậu đang nghĩ gì, cũng chẳng rõ đang cân nhắc điều gì, chỉ thấy rõ sự giằng xé sâu tận đáy mắt.

Một lúc lâu sau, Lục Trúc thở dài, lau mặt rồi quay người rời đi.

Tất cả chuẩn bị tâm lý đều đã sẵn sàng, giờ đây, là một trận chiến khốc liệt mang tên [bể tình êm ái].

Khi Lục Trúc quay lại phòng ăn, vừa mở cửa liền thấy Tiểu Như đang bị hai cô nàng kia đè ra “xử”.

Chơi dữ thật.

Lục Trúc nhướng mày, im lặng ngồi xuống, lần này đổi lại cậu trở thành khán giả hàng đầu ăn dưa hóng chuyện.

“À đúng rồi, chú ơi, bên phía dì có động tĩnh gì không?”

“Hả? Gì cơ?” Louis đang mải chụp hình, chẳng thèm ngó sang Lục Trúc.

“Điện thoại, tin nhắn, WeChat, có tin tức gì không?”

“Ui giời ơi, ai mà biết! Tôi chặn hết mọi liên lạc của bà ta từ đời nào rồi, đang lúc vui thế này đừng có nhắc tới mụ đó.”

Chặn rồi à, vậy thì tốt, nhưng nếu bên chú không liên hệ được nữa, thì có lẽ áp lực sẽ chuyển sang phía Trần Nguyên Nguyên và Trần Linh Linh.

Chờ đến khi Tiểu Như mặt đỏ ửng, mắt lim dim, thở dốc nằm bẹp trên ghế, Trần Nguyên Nguyên mới quay lại chỗ ngồi.

Lục Trúc thấy vậy thì lại ghé sang hỏi cùng một câu.

“Có, rất nhiều tin nhắn, anh muốn xem không?” Trần Nguyên Nguyên đưa điện thoại qua.

Lục Trúc không cầm lấy, chỉ cúi đầu nhìn lướt qua.

Tin nhắn thật sự nhiều, toàn bộ đều chưa đọc, rõ ràng là Trần Nguyên Nguyên chẳng buồn để tâm.

Lục Trúc cười nhạt: “Nếu anh đoán không sai thì bây giờ dì đang tìm mọi cách để biết chúng ta đang ở đâu, đúng không?”

Trần Nguyên Nguyên hừ lạnh một tiếng, bổ sung thêm: “Không phải ‘chúng ta’, là ‘cha tôi’.”

“Cũng đúng, tóm lại cứ giữ nguyên thế này đi, trông chừng Linh Linh một chút, anh sợ con bé mềm lòng lại trả lời mất.”

“Anh yên tâm, điện thoại của con bé đang ở chỗ em, muốn lấy lại đâu có dễ.”

Lục Trúc khẽ giật khóe miệng: “Cũng không cần làm tuyệt quá vậy đâu…”

Trần Nguyên Nguyên hơi phồng má, cứ tưởng sẽ được khen ngợi các kiểu.

Thôi kệ, không sao cả, cô đâu còn là con nít nữa.

Nhưng mà…

“Chúng ta sẽ cứ như thế này tới bao giờ?”

Lục Trúc chống cằm, ra vẻ thờ ơ đáp: “Chờ bà ta đến tìm anh.”

Trần Nguyên Nguyên sững lại, “Tìm anh? Nhưng bà ta đã không còn cách nào liên lạc với anh nữa rồi mà.”

“Không không, bà ta có đấy.” Lục Trúc mỉm cười, “Quên rồi sao? Lúc trước chẳng phải bà ta chủ động liên hệ với anh để làm gia sư cho Linh Linh à?”

“Vậy à…” Trần Nguyên Nguyên vẫn thấy lo, không biết có phải giác quan thứ sáu không, nói chung cứ thấy bất an trong lòng.

Lục Trúc nhận ra biểu cảm của cô, liền vỗ nhẹ tay cô an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, chắc còn lâu bà ta mới tìm tới anh.”

“Ồ? Anh chắc vậy sao?”

Lục Trúc nhún vai: “Mà, trong mắt bà ta, anh vẫn là người ngoài mà. Người ngoài thì phải để sau cùng mới tới lượt thôi.”