"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5946

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 65

Cú đấm thẳng mặt!

Lục Trúc ngã lăn ra sau. Trần Nguyên Nguyên mặt lạnh như tiền, trừng mắt nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống:

“Đừng lợi dụng tình cảm của tôi để đùa giỡn.”

“Không phải là… tớ chỉ đang muốn điều hòa không khí thôi mà...”

“Cách điều hòa của cậu tôi không thích.” Trần Nguyên Nguyên đưa tay kéo cậu đứng dậy, “Tôi cho cậu một cơ hội nữa. Nói đi, rốt cuộc cậu giúp tôi vì cái gì?”

Khoảng cách gần đến mức này, trừ phi EQ của Lục Trúc chạm đáy không thể cứu vãn nổi, chứ người bình thường ai nhìn cũng thấy sự không cam lòng trong mắt cô.

Lục Trúc nuốt nước bọt, thấp giọng lẩm bẩm:

“Cái này… tính là ép cung không đấy?”

“Không tính. Trả lời!”

Tai muốn điếc luôn rồi!

Khóe miệng Lục Trúc co rút, ánh mắt lặng lẽ dời đi:

“Vì… những điều tốt đẹp trên thế giới…”

“……”

“Chậc chậc chậc!”

“Ôi trời——Tiểu Lục nhà ta cũng là dân otaku thứ thiệt đấy!”

Đám hóng hớt xung quanh lập tức rôm rả lên tiếng, khiến lửa giận của Trần Nguyên Nguyên càng thêm bốc ngùn ngụt.

Tim Lục Trúc lập tức đánh lô tô, trực giác bảo cậu: nguy to rồi, không thể đùa tiếp được nữa.

Cậu nghiến răng, nhịn cơn đau ở bụng, ghé sát tai Trần Nguyên Nguyên thì thầm một câu.

Khoảnh khắc đó, khí thế đang hừng hực trên người Trần Nguyên Nguyên bỗng tắt ngấm. Cô lạnh lùng hừ một tiếng, kéo Lục Trúc về lại ghế.

Chuyện gì thú vị thế này?

Louis xoa cằm, mắt lóe sáng tinh anh: “Cái tình hình này…”

Tiểu Như nghe Louis dường như đã ngộ ra chân lý, vội vàng nhích lại gần hóng chuyện. Ngay cả Trần Linh Linh đang mải lướt điện thoại cũng không kiềm được tò mò mà dịch ghế qua.

“Chú chú chú, chú nhìn ra được gì rồi?”

Louis nở nụ cười đầy thâm ý, giơ một ngón tay lên:

“Trong một trò chơi có nhân vật chính tên Tân Tỉnh Chi Oa, câu thoại nổi tiếng là: Vì những điều tốt đẹp trên thế giới mà chiến đấu!”

“Ồ——! Vậy chắc vừa rồi Lục Trúc ghé vào tai Nguyên Nguyên nói cậu chính là điều tốt đẹp nhất trong thế giới của tớ, đúng không?”

Louis phẩy tay như thể đang dạy học:

“Ấy ấy ấy, tầm nhìn hạn hẹp quá! Kiểu tỏ tình sơ cấp như vậy, Nguyên Nguyên mà dễ dàng đổ thì đâu phải Nguyên Nguyên nữa?

‘Vì những điều tốt đẹp trên thế giới mà chiến đấu’ — trọng tâm là gì? Là chiến đấu! Là ý chí không khuất phục!"

“Nghĩa là gì? Là Tiểu Lục nhà ta, vì Nguyên Nguyên, nguyện hy sinh tất cả, thậm chí là…”

“Là lấy cả tính mạng ra để thề tình yêu của mình!”

“Tiểu Như à, cậu hiểu sai xa lắm!”

“Thì ra là vậy! Xin lỗi Louis-sensei!”

“Cậu còn phải học nhiều lắm đấy, cố gắng lên nhé, Tiểu Như!”

“Vâng! Louis-sensei!”

“Tiểu Như!”

“Louis-sensei!”

Một tiết mục tấu hài hai người, Lục Trúc nghe xong mà chỉ muốn chôn mình xuống đất. Mặc dù… cậu không có bà ngoại để về quê mà "về quê ngoại cho bớt tức".

“Bọn họ... sao lại có thể tưởng tượng phong phú đến vậy chứ?” Lục Trúc rốt cuộc không chịu nổi, quay sang Trần Nguyên Nguyên hỏi bằng giọng bất lực.

Trần Nguyên Nguyên cũng không giấu nổi vẻ mệt mỏi: “Đừng hỏi tôi, tôi cũng chẳng hiểu được.”

“Nhưng mà... tôi thấy bên cạnh cậu, ngoài kiểu đầu óc thiếu dây thì cũng toàn dạng hay phát rồ lên.”

Trần Nguyên Nguyên khẽ nhướn mày, liếc cậu một cái đầy ẩn ý:

“Vậy cậu thuộc dạng nào?”

Lục Trúc cứng họng.

Tự mình đào hố rồi tự mình nhảy vào, không ai khác ngoài mình cả.

Trong lúc hai người đã im lặng ngồi ăn, màn tấu hài bên kia vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Thế nhưng Trần Nguyên Nguyên ăn không vào nữa — trong đầu vẫn lặp đi lặp lại câu nói ban nãy của Lục Trúc:

“Coi như tớ nợ cậu đi.”

Đó mới chính là câu thì thầm vừa rồi Lục Trúc nói bên tai cô. Còn cái “vì thế giới tốt đẹp” gì kia, hoàn toàn là do Louis với Tiểu Như tự tưởng tượng ra.

Một câu vốn chẳng cần thiết, lại chọn cách thì thầm — vậy là sao?

Trần Nguyên Nguyên liếc trộm Lục Trúc. Hình như cú đấm ban nãy hơi mạnh, giờ cậu ta vẫn còn đang nhăn mặt ôm bụng.

Phù——

Thôi, chẳng muốn ăn nữa.

Trần Nguyên Nguyên đưa tay kéo Lục Trúc lại, ấn đầu cậu xuống đùi mình.

Lục Trúc ngơ ngác, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, tầm nhìn quay ngoắt 90 độ, bên tai còn thấp thoáng cảm giác mềm mềm.

Lục Trúc: ???

Giây sau, một bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt lên bụng cậu.

“Còn đau không? Để tớ xoa cho.” Giọng nói của Trần Nguyên Nguyên vang lên trên đỉnh đầu, Lục Trúc rốt cuộc đã hiểu được tình hình hiện tại.

Nhưng mà… tại sao chứ?

Đột nhiên dịu dàng thế này, cậu hơi hoảng... mà cũng có chút cảm động.

“Dù tớ không biết cậu nói câu đó có ý gì, nhưng tớ đã nói rồi, trước khi cậu nói thật, tớ sẽ không buông tha cậu. Cho nên, đừng hòng bỏ rơi tớ.”

Lục Trúc khựng lại một chút, bất đắc dĩ thở dài:

“Được được được, cậu nói gì cũng đúng.”

Louis đúng là quá yếu, cái gọi là hiểu sâu hiểu rộng gì đó, làm sao sánh được với một câu nói thẳng thắn từ tận đáy lòng của Trần Nguyên Nguyên?

Cho nên, gặp chuyện... vẫn là phải dùng chân tâm thật ý.

Mười giờ tối, Louis cuối cùng cũng chở bốn đứa nhỏ về đến ngôi nhà nhỏ.

Ai cũng mệt mỏi rã rời. Dù là husky thì cũng không phải động cơ vĩnh cửu để mà phá nhà mãi không mệt.

Tiểu Như và Trần Linh Linh tựa vai nhau gà gật trên ghế sau, Trần Nguyên Nguyên cũng ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần.

Nếu không phải chẳng ai biết lái xe, Louis còn định tranh thủ làm biếng nữa cơ.

Cả xe chỉ có một mình Lục Trúc là còn tỉnh táo.

Màn hình điện thoại đã được chỉnh mờ, chỉ hiện lên một khung trò chuyện với một người duy nhất, dòng tin nhắn cuối là một dãy số — mười một chữ số.

Cậu tắt màn hình, hít một hơi thật sâu, ngả đầu lên lưng ghế nhìn về phía trước...

“Các con, dậy nào, đến nhà rồi, dậy đi nào, các con...”

Trong tiếng gọi lười biếng của Louis, từng người bắt đầu lục tục xuống xe.

Lục Trúc vừa mở cửa, cái lạnh tê tái của mùa đông lập tức ùa vào, khiến cậu rùng mình.

Lạnh, lạnh quá trời!

Không riêng gì Lục Trúc, mấy người còn lại cũng cảm nhận rõ rệt.

Chỉ khác là, Tiểu Như với Trần Linh Linh còn có thể ôm nhau sưởi ấm, Trần Nguyên Nguyên thì lặng lẽ dịch người lại gần Lục Trúc.

Vậy nên, người duy nhất phải chịu lạnh... chỉ có mỗi Louis.

Gió lùa thấu áo, người thì lạnh mà tim càng lạnh...

Biết làm sao được? Không còn cách nào, Louis chỉ đành hô lên:

“Vào nhà nhanh lên nào, lạnh chết mất!”

Mọi người đều mệt cả rồi, không ai muốn nhiều lời. Chia nhau thành hai nhóm đi rửa mặt xong, ai nấy đều nhanh chóng về phòng nghỉ.

Buổi trưa thì Lục Trúc còn được nằm độc quyền giường lớn, nhưng tối thì không được nữa rồi. Không thể để Louis nằm đất hay ra ngủ phòng khách chứ?

Dù gì... cũng là nhà người ta mua mà.

Một đêm yên bình.

Trái ngược với không gian ấm cúng ở căn nhà nhỏ, trong căn hộ cao cấp rộng thênh thang, Giang Thư vẫn chưa ngủ.

Cô nằm trên giường, tay ôm điện thoại, ánh mắt dại ra.

Chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, dưới ánh đèn thành phố hắt qua cửa sổ, thân hình cô như hòa vào cảnh đêm lung linh ngoài kia.

Thế nhưng, vẻ đẹp yên bình ấy lại thiếu đi một chút — sinh khí.

Giờ phút này, Giang Thư trông quá mức trống rỗng, như thể linh hồn đã rời khỏi thể xác.

Tất nhiên, sẽ không xảy ra chuyện gì lạ kiểu “hồn lìa khỏi xác” cả — ít nhất thì, với cô là không.

Bởi vì, Giang Thư đang đối thoại. Không phải với ai khác — mà là với chính mình.

Đúng vậy, đang đối thoại với bản thân.

Nói đúng hơn, chỉ là Giang Thư đơn phương đặt câu hỏi. Còn cơ thể cô — sẽ thành thật mà trả lời.

Ví dụ, khi Giang Thư hỏi:

“Tôi có quen biết Lục Trúc không?”

Cơ thể sẽ khẽ run lên để đáp lại.

Lại hỏi:

“Tôi có ghét Lục Trúc không?”

Cơ thể không có phản ứng gì.

Sau nhiều lần thử với những câu hỏi khác nhau, Giang Thư đã dần hiểu ý nghĩa từng phản ứng cơ thể đưa ra.

Cô mím môi, chậm rãi hỏi câu cô khao khát được biết nhất:

“Tôi... cậu, là một phiên bản khác của tôi sao?”

Cơ thể — mềm nhũn ra.