"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5926

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 52

Tuy không bị lột sạch hoàn toàn, nhưng chuyện trên người mặc ít quần áo lại là sự thật.

Dù sao thì, chuyện đã xảy ra rồi, cũng không cần phải quay đầu ăn năn kiểu "giá mà". Dẫu sao thì, mấy chuyện tương tự cậu đâu phải chưa từng gặp, thậm chí còn quá đáng hơn nhiều.

Lục Trúc hít sâu một hơi, lặng lẽ mặc quần áo vào rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách không có ai, cửa phòng ngủ bên kia cũng đóng chặt.

Bọn họ đi rồi sao? Chắc là không. Trên kệ giày ở sảnh vào vẫn còn giày của họ kìa.

Nói cách khác, họ vẫn còn trong nhà.

Xem chừng với cái tình trạng này thì chắc đến trưa cũng chưa dậy nổi đâu.

Lục Trúc thở dài, dứt khoát ngồi xuống ghế sô pha.

Chờ vậy. Còn chờ cái gì, thì cậu cũng chẳng rõ. Có lẽ là chờ họ tỉnh dậy, mà cũng có khi là chờ đến giờ ăn trưa.

Tóm lại là đầu óc giờ trắng xóa, chẳng nghĩ được gì cho ra hồn.

Thế thì... mở tivi xem tí vậy!

Ấy vậy mà Lục Trúc vừa bật tivi xong, cửa phòng khách đã bị đẩy ra. Lúc này, Louis với cặp mắt thâm quầng và mái tóc rối như tổ quạ lảo đảo bước vào.

Mái tóc vàng óng đã thành ổ gà đúng nghĩa, nhìn cái tình hình này thì đêm qua chắc dữ dội lắm đây.

Lục Trúc không nhịn được khẽ “ồ” một tiếng, nhưng lễ phép vẫn phải giữ:

“Chào chú, chú về rồi à?”

Louis gật đầu, cả mặt là vẻ mỏi mệt.

“Vậy... nếu chú đã về rồi, thì có thể đưa cháu về được chứ?” Lục Trúc khẽ nhếch môi cười.

“À... cái này...” Louis lúng túng gãi đầu, “Xin lỗi Lục Trúc, có lẽ... cháu vẫn phải ở lại với Nguyên Nguyên thêm một thời gian nữa.”

Tim đập thót một cái.

Nhìn ánh mắt đang đảo như rang lạc của Louis, cùng bàn tay gãi liên tục trong ổ tóc tổ quạ, Lục Trúc cảm thấy có điềm chẳng lành.

“Thì đó~! Dù sao cháu với Nguyên Nguyên cũng là người yêu mà! Tin chắc cháu sẽ rất vui khi được ở bên bạn gái lâu hơn đúng không~? A ha ha ha!”

“Không không không, chú à, cháu với cô ấy chỉ là...”

“Ôi ôi, mệt quá mệt quá, chú buồn ngủ lắm rồi! Chúc ngủ ngon nhé, Lục Trúc!”

Lục Trúc im lặng, mặt đen như đáy nồi.

“Chú, chú nói thật đi, có phải... bên phía dì ấy, chú vẫn chưa giải quyết xong?”

Louis cúi đầu, rồi gật đầu.

Chuyện này... cũng trong dự liệu cả thôi. Dù gì tối qua khi An Ninh định giở chiêu với cậu, Lục Trúc cũng đã nghĩ đến việc xếp nó vào loại “mâu thuẫn gia đình”.

Chắc là bà ta cũng dùng đúng chiêu đó thôi.

Lục Trúc thở hắt ra một hơi:

“Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Lúc chú đến đồn cảnh sát thì... hình như mọi chuyện đã được người phụ nữ đó bịa chuyện ém lại rồi, nên chú được mời vào hòa giải dân sự luôn.”

Lục Trúc gật đầu, “Rồi sao nữa?”

Louis ngồi thẳng lưng, giọng mang theo chút tự hào:

“Chú thì tất nhiên không đồng ý hòa giải rồi! Nhưng mà cái cậu cảnh sát kia thì cứng đầu lắm, tan làm rồi mà vẫn đòi xử lý cho xong vụ này.

Thế là hai bên nói qua nói lại tới nửa đêm luôn, coi như cậu ta làm thêm giờ. Thiệt tình, chú cũng nể cậu ta thật!”

Hừ—

Bàn tay siết lại, Lục Trúc nghiến răng kiềm chế:

“Chú có thể... nói vào trọng tâm không?”

Louis sững lại một chút, rồi gật đầu:

“Lục Trúc à, sao cháu dữ quá vậy, chú dù sao cũng là bố vợ tương lai của cháu đấy, nói vậy là không được đâu nha~”

Hít sâu—

Răng rắc—

“Khụ khụ! Chú nói tiếp nè. Cái cậu cảnh sát thấy không hòa giải được thì bảo hai bên tự nói chuyện, rồi cậu ta rút lui.

Rắc rối là ở chỗ này nè.

Cái bà kia lại nổi cơn điên nữa, nhào vô ôm chú, mà chú đẩy mãi không ra. Còn túm cả tóc chú nữa...”

Toàn là mớ lời thừa...

Lục Trúc thấy rõ bản chất ba hoa của Louis, dứt khoát quay sang xem tivi, chờ ông ta nói được chuyện chính rồi hãy nghe tiếp.

“Chú với bả cãi nhau về việc giành quyền nuôi Nguyên Nguyên và Linh Linh, mà bả thì chết sống không chịu buông.

Nguyên Nguyên còn đỡ, chứ Linh Linh thì... sinh sau khi hai đứa ly hôn rồi, bả hoàn toàn nắm ưu thế. Chú thì chẳng có chứng cứ gì rõ ràng, căn bản không thể đưa họ đi được.”

Cuối cùng cũng vào chuyện chính.

Lục Trúc bấm tắt tiếng, quay đầu nhìn ông ta:

“Ý chú là... muốn cháu đi cứu họ ra à?”

Louis gật đầu, ánh mắt phát ra tia sáng kỳ dị.

Lục Trúc cạn lời luôn. Một ông bố còn không làm được việc đó, lại trông mong một người ngoài như cậu?

Cái đầu ông này chắc bị cửa thang máy kẹp ba lần rồi!

“Chú à, chuyện này... cháu thật sự lực bất tòng tâm!” Lục Trúc vỗ vai Louis.

Thế mà ngay sau đó, Louis nở nụ cười gian xảo:

“Không không không, cháu làm được mà!”

“Hả?”

“Ừ! Phải tin vào bản thân mình chứ!”

Lục Trúc tràn đầy dấu chấm hỏi trong đầu, chẳng hiểu nổi.

“Rồi rồi rồi, để cháu nghe thử coi chú định giở trò gì.”

“Thì là vầy, cháu cưới Nguyên Nguyên rồi, cái bà đó chắc chắn sẽ không ngồi yên! Bởi vì con át chủ bài lớn nhất của bả... không còn nữa! Bả sẽ hoảng!”

Lục Trúc nhíu mày, “Từ từ đã, át chủ bài lớn nhất?”

“Đúng rồi! Hôm qua chú có gặng hỏi vài câu, bả đúng là nghĩ vậy đó. Vì chú với Nguyên Nguyên quen nhau lâu, tình cảm cũng thân thiết nhất.

Còn Linh Linh tuy là con chú, nhưng lại được sinh ra trong lúc chú không hề hay biết. Mối quan hệ không thể bằng Nguyên Nguyên được, chỉ có thể làm vai phụ, tăng giá trị con tin thôi.”

Thật lòng mà nói, Lục Trúc bắt đầu bốc hỏa rồi.

Cậu đã nhìn thấu suy tính của An Ninh – sự tồn tại của Trần Linh Linh không chỉ là để dằn vặt Louis, mà còn để trói buộc Trần Nguyên Nguyên.

Thảo nào Trần Linh Linh lại có kiểu mê đắm cuồng dại với Nguyên Nguyên như vậy, chắc An Ninh đã không ít lần nhồi nhét vào đầu con bé.

Nhưng... điều khiến Lục Trúc tức giận nhất lại không phải chuyện đó.

Ánh mắt cậu dần trở nên lạnh lùng, xa cách:

“Chú à...”

“Dạ?”

“Chú lại định... dùng cách hi sinh Trần Nguyên Nguyên để đạt được mục đích của mình sao?”

Louis không đáp, lặng lẽ cúi đầu.

Nhìn cái bộ dạng đó, Lục Trúc hiểu – cậu đoán đúng rồi.

Lục Trúc bật cười – nụ cười tức giận:

“Chú giỏi thật đấy. Vậy mà còn mong cô ấy tha thứ cho chú? Hôm qua cháu nói hết nước miếng, đúng là phí công!”

Lên cơn rồi.

Thứ gọi là “lý trí”, đang dần dần nứt vỡ.

“Giờ thì cháu hiểu vì sao chú lại thua rồi. Vì sao chú không thể phản kháng lại?

Đừng nói với cháu là chú đã phản kháng, cái đó mà cũng gọi là phản kháng? Chơi đồ hàng à?

Chút ưu thế đó mà cũng cam tâm nhận thua? Thế mà dám cưới và sinh con với một bệnh kiều?

Lúc nào cũng lấy con gái mình ra làm vật hy sinh, chú đúng là loại...!

Tốt thôi, chú không phải muốn cháu cưới Trần Nguyên Nguyên sao? Được! Nhưng cháu nói trước – cưới rồi, cô ấy là người nhà cháu! Cháu sẽ không để cô ấy dính dáng gì tới chuyện của nhà chú nữa!”

Louis ngẩng đầu, trong đôi mắt đỏ ngầu, ánh lên sự áy náy.

Nhưng... không hiểu sao, Lục Trúc lại cảm thấy trong ánh mắt đó còn có một chút... hài lòng?

Nhưng khi Lục Trúc định nhìn kỹ lại lần nữa, Louis đã cúi đầu, vẻ mặt tràn ngập thất vọng:

“Chú... chú hiểu rồi, chú sẽ tự tìm cách.”

Nói rồi, Louis rời đi, vào nhà vệ sinh, gục mặt xuống để kiểm điểm bản thân.

Sau khi bình tĩnh lại, Lục Trúc hít sâu một hơi, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Giờ cậu mới nhận ra, vừa rồi mình đã nói những gì... liên tục lầm bầm tự mắng mình.

Chắc do ở với Trần Nguyên Nguyên lâu quá rồi, nên tính cách bắt đầu giống nhau mất rồi?

Giật mình.

Nghe nói, đây là biểu hiện của “tăng độ tương thích”.

Nói cách khác... cậu càng ngày càng phù hợp để sống chung với Trần Nguyên Nguyên rồi?

Không không không! Tự lừa mình thôi! Hơn nữa, mấy lời vừa nãy, chắc hai người kia không nghe...

Nghe thấy rồi...