"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5926

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 50

Tại sao em lại được sinh ra trên thế giới này?

Đó là câu hỏi mà Trần Nguyên Nguyên luôn day dứt từ khi còn biết nhận thức.

Đáng lẽ em nên được vô tư vô lo, sống tuổi thơ hồn nhiên như bao đứa trẻ khác — vậy mà lại phải lo nghĩ đến chuyện cơm áo gạo tiền.

Mẹ không đoái hoài gì tới em.

Người phụ nữ mang danh “mẹ” ấy chẳng mấy khi thấy mặt trong nhà.

Cơm — em tự nấu. Quần áo — em tự giặt. Mỗi khi trong nhà cắt nước, cúp điện, hết gạo, em chỉ có thể ôm bụng đói nằm chờ.

Chờ đến lúc sắp ngất xỉu vì kiệt sức, mẹ mới xách theo vài thứ về nhà, ném xuống rồi lại biến mất.

Bố cũng không màng đến em.

Ông rời khỏi nhà từ rất sớm. Ban đầu còn thi thoảng ghé qua, khiến em ngây thơ tưởng rằng bố chỉ là quá bận rộn.

Thế nhưng sau đó, ông đến thưa dần… thưa dần… cho đến một ngày, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của em.

Tại sao bố mẹ không đến nhìn em lấy một lần?

Chẳng lẽ em bị ghét bỏ rồi sao?

Nếu em làm sai điều gì… em có thể sửa mà… em chỉ muốn được bố mẹ ôm một cái thôi…

“Bố mẹ ơi… con sợ lắm…”

Nhưng tiếng kêu cứu yếu ớt ấy, ai nghe thấy được đây?

Nước mắt cạn khô. Đôi mắt non thơ mất đi ánh sáng. Câu hỏi trong tim em cũng dần biến đổi từ “Tại sao họ không trở về?” thành “Tại sao lại sinh ra em?”

Thật nực cười…

Sự tồn tại của em… có ý nghĩa gì không?

Không có.

Em đánh mất cả mong muốn được sống. Dù bụng đói cồn cào thế nào, cũng chẳng buồn ăn thêm một miếng.

Cứ như vậy… cuộc đời vô nghĩa này sẽ kết thúc thôi, phải không?

Thế nhưng —

Thế giới này quả nhiên luôn tràn ngập mỉa mai. Khi cái chết đã cận kề, chính người mẹ lạnh lùng tàn nhẫn ấy lại đưa em đến bệnh viện, giành em từ tay tử thần về.

Là may mắn ư?

Dĩ nhiên là không. Trong cơn mê man, em dường như nghe thấy tiếng thở dài đầy tiếc nuối của thần chết.

Thật nực cười — ngay cả thần chết cũng không đành lòng, muốn đưa em giải thoát… nhưng đến điều đó cũng trở thành một thứ xa xỉ.

Đã cứu em về, nghĩa là trong lòng mẹ vẫn còn em, phải không?

Ý nghĩ ngây thơ ấy thoáng lóe lên trong đầu.

Nhưng hiện thực nhanh chóng tát em một cú đau điếng — mẹ vẫn không hề quan tâm đến em. Thậm chí, còn chẳng bằng một chị y tá xa lạ.

Bên tai, em thường xuyên nghe thấy tiếng chị y tá tốt bụng kia mắng chửi mẹ mình.

Không ai thích nghe người khác mắng mẹ mình cả. Nhưng — em lại thấy, chị ấy nói đúng…

Mẹ cứu em về… rốt cuộc là vì điều gì?

Mẹ căn bản chẳng hề để tâm đến em. Giữ lại cái mạng này… chỉ là vì có mục đích khác.

Chính khoảnh khắc ấy, tâm thái em hoàn toàn thay đổi. Em bắt đầu oán hận gia đình này — và cả thế giới.

“Nếu đã không thể thay đổi thế giới… thì thử thay đổi bản thân vậy.”

Đó là câu nói của chị y tá luôn chăm sóc em từ đầu đến cuối.

Từ đó về sau… em không còn rơi một giọt nước mắt nào nữa.

Thời gian trôi đi, cùng với tuổi tác, em cũng dần hiểu ra nhiều chuyện hơn.

Hiểu rằng cái gia đình này chẳng đáng để em níu kéo.

Hiểu rằng những gì mình trải qua thuở nhỏ — chính là bạo hành.

Hiểu rằng chỉ có tự mình mạnh mẽ, mới có thể thoát khỏi tất cả.

Em khóa chặt trái tim mình, chôn sâu phần yếu đuối nhất dưới lớp đất lạnh.

“Tạm biệt nhé, con người trước kia của tôi.”

Đó là lời tuyên bố cho sự tái sinh.

Thế nhưng, đời vốn là vở bi hài kịch. Không biết vì lý do gì, mẹ bỗng dưng trở nên quan tâm em quá mức. Nhưng em nhìn rất rõ — tất cả chỉ là giả dối.

Một trái tim đã bị cứa rách… sao có thể vá lành như chưa từng tổn thương?

Nhưng mà, thì đã sao chứ? Khi đó, em vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Đúng vậy, vì từng có người như chị y tá, nên em vẫn giữ lại chút hy vọng mong manh.

Chỉ là… tia sáng duy nhất còn sót lại ấy, sẽ không bao giờ được dễ dàng phơi bày thêm lần nào nữa.

Không hy vọng quá nhiều — sẽ không thất vọng quá sâu.

Và quả nhiên, tất cả những gì mẹ làm… đều là giả tạo.

Chưa hết — em còn có thêm một đứa em gái.

“Lại thêm một sinh mệnh đáng thương.”

So với em, em gái sống tốt hơn rất nhiều.

Ghen tị ư? Đố kỵ ư?

Không, em chẳng có cảm xúc gì cả.

Toàn bộ tâm trí em đều dồn vào việc học. Sự xuất hiện của em gái — đối với em mà nói, chỉ là thêm một công cụ để mẹ lợi dụng.

Cô bé năm nào giờ đã dần trở thành người tỏa sáng trong mắt mọi người.

Cảm giác ra sao?

Vẫn là… chẳng có cảm giác gì hết.

Nhưng em biết, cái ngày đó… sắp đến rồi.

Đại học — đúng vậy, chỉ cần thi vào đại học, là có thể tạm thời rời khỏi nơi này.

Em chọn học ngành luật, bởi vì em biết, luật pháp là thứ quyền uy nhất trên đời.

Mọi thứ thuận lợi?

Dĩ nhiên là không. Vào một ngày em sơ suất, mẹ đã âm thầm sửa nguyện vọng của em.

Ngôi trường ban đầu rất xa nhà, nay bị đổi thành Đại học X.

Khi biết tin này, em không tức giận, cũng không khóc lóc. Trái lại, cực kỳ bình tĩnh.

Không phải em chưa từng lường trước chuyện này. Nhưng thôi, sao cũng được… chỉ cần chuyên ngành không bị đổi, là đủ rồi.

Cái giá… sớm muộn gì, họ cũng phải trả.

Điều em muốn thấy là — máu chảy thành sông!

“Thế nên,” Trần Nguyên Nguyên chậm rãi quay sang nhìn Lục Trúc, ánh mắt như băng giá, “nghe xong rồi, cậu có cảm nghĩ gì không?”

Lục Trúc khẽ thở dài một hơi, “Cảm nghĩ à… Ừm… cậu thật đáng thương.”

“Ha.” Ánh mắt Trần Nguyên Nguyên thoáng qua một tia thất vọng.

Rõ ràng em đã biết rồi — càng kỳ vọng, càng thất vọng…

“Nhưng mà, có lẽ cậu nên thử nhìn mọi thứ theo một góc độ khác đi thì hơn?”

Trần Nguyên Nguyên khẽ nhíu mày.

Lục Trúc ngẩng đầu nhìn trần nhà, chậm rãi nói:

“Cậu bảo chẳng ai thích cậu cả, nhưng Tiểu Như đã liều mình trèo cửa sổ vì cậu đấy. Nếu tôi đoán không nhầm, chắc hẳn cậu từng âm thầm khiến con bé tổn thương phải không?

Vậy mà đến giờ, con bé vẫn chưa từng bỏ rơi cậu, đúng chứ?

Còn bố cậu, ông Louis ấy… vừa nãy khóc lóc, quỳ gối cầu xin tôi an ủi cậu đó. Tôi còn suýt bị gọi là 'chú' luôn rồi…”

Trần Nguyên Nguyên hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi: “Rồi sao?”

Lục Trúc từ tốn quay đầu lại nhìn cô:

“Chính cậu… chẳng phải cũng khao khát được yêu thương hay sao?”

Im lặng — là câu trả lời rõ ràng nhất.

Lục Trúc vươn vai một cái, dứt khoát nằm dài lên giường:

“Thế cậu còn bất mãn cái quái gì nữa chứ?”

“Bốp!”

“Á á á — đau quá!”

Trần Nguyên Nguyên đấm thẳng một cú. Lý do thì đơn giản thôi — cô ghét từ “bất mãn”.

Lục Trúc đau đến nhăn mặt, khó chịu cau mày: “Cậu làm gì vậy hả?”

“Không có gì.” Trần Nguyên Nguyên xoa xoa nắm tay, lực tác động ngược lại cũng khiến tay cô hơi ê.

Không khí lại rơi vào trầm lặng. Còn trong lòng họ đang nghĩ gì… chẳng ai đoán nổi.

Một lúc lâu sau, Trần Nguyên Nguyên lên tiếng, giọng bình thản:

“Thế còn cậu?”

“Hả? Tôi làm sao?”

“Tại sao cậu cứ tránh mặt tôi?”

“Tôi nói rồi mà — vì lý do đặc biệt.”

“Cái lý do đặc biệt đó… có liên quan đến tôi không?”

Lục Trúc bối rối dời ánh nhìn sang chỗ khác:

“Không có.”

Dối trá. Trần Nguyên Nguyên lập tức cảm nhận được một cơn giận khó hiểu dâng lên trong lòng, thậm chí còn nghĩ những gì Lục Trúc vừa nói nãy giờ chỉ là ứng phó cho có lệ.

“Bốp!”

Lại một cú đấm nữa.

Trần Nguyên Nguyên mặt mày tối sầm, trừng trừng nhìn Lục Trúc:

“Tự nhiên tôi thấy hứng thú với cậu rồi đấy. Trước khi cậu nói thật… đừng mong sống yên.”