Nghe một lời của cậu, thật đúng là... nghe một lời của cậu.
Tiểu Như khẽ thở ra một hơi dài:
“Thôi được rồi, không hỏi cậu nữa. Chờ Nguyên Nguyên tỉnh rồi tính tiếp vậy.”
“Ừm, vậy cũng tốt. Mà nói đi, tối nay chúng ta ăn gì đây?”
Lục Trúc gần như đã chấp nhận thực tế là đêm nay không thể quay về nhà.
Khó chịu cũng là điều dễ hiểu, căn hộ thuê bỏ tiền ra đàng hoàng, mà thời gian được ở đó ít đến đáng thương.
Thật sự là...
Lục Trúc âm thầm thở dài một tiếng.
Thế nhưng, tại khu chung cư nơi căn hộ đó tọa lạc, một chiếc xe nhỏ màu vàng kim lặng lẽ lăn bánh vào trong.
Thượng Quan Tình Vũ ngồi bên trong xe, sắc mặt u ám, đôi mắt dán chặt vào lối ra của toà nhà nơi Lục Trúc ở.
Đây chính là nơi gã đàn ông kia cư ngụ.
Cuối cùng cũng để cô tìm thấy rồi.
Một tia lạnh lùng loé lên trong đáy mắt Thượng Quan Tình Vũ, cô đưa tay sờ vào món "đạo cụ nhỏ" bên cạnh.
Ánh sáng chớp lên rồi chìm vào bóng tối.
[Phải đưa hắn... về cho Tiểu Thư.]
Lục Trúc bỗng cảm thấy trước ngực lạnh toát, vội kéo áo khoác lại.
Lạnh quá...
“Này? Không ai để ý đến tôi hả? Tối nay ăn gì đây?”
Trần Linh Linh sốt ruột phất tay:
“Ái chà! Sao cậu phiền thế hả! Đã đặt đồ ăn rồi!”
Khoé miệng Lục Trúc giật giật, có một ảo giác thoáng lướt qua trong đầu—sao tự dưng cảm thấy mình giống như người có địa vị thấp nhất trong phòng vậy?
Không chen nổi vào lời, Lục Trúc đành yên lặng ngồi một bên cùng họ xem tivi.
Kệ đi, đổi chủ đề chú ý cũng tốt.
Trời dần tối, Trần Nguyên Nguyên mơ màng tỉnh lại, ánh sáng mờ mờ khiến cô đoán là trời đã tối rồi.
Cô nhíu mày, mắt hơi cay, miệng thì khô khốc.
Ký ức mơ hồ dần rõ ràng, Trần Nguyên Nguyên đưa tay sờ mặt mình.
Rất nóng, thậm chí còn cảm nhận được vết nước mắt đã khô cứng lại.
Sao lúc đó không kiềm chế được? Tại sao? Rõ ràng hơn mười năm nay vẫn luôn chịu đựng được cơ mà.
Do dồn nén quá lâu, nên mới bộc phát bất ngờ sao?
Hay là... vì có một người luôn ở bên cạnh?
Không, không thể nào. Nếu chỉ vì vậy đã khiến cô dễ dàng rơi lệ, thì trước đây chắc đã gục đầu vào ngực Tiểu Như mà khóc mất rồi.
Không nghĩ thông, Trần Nguyên Nguyên vẫn không muốn thừa nhận rằng một người chỉ có chút thiện cảm lại có thể khiến cô sụp đổ như thế.
Cô hít một hơi thật sâu, đứng dậy xuống giường.
Nhưng không rõ là do não chưa kết nối với cơ thể hay do nằm lâu khiến người cứng lại...
Tóm lại là, vừa xuống giường, chân cô liền mềm nhũn, suýt nữa ngã đập đầu.
Nguy hiểm thật, may mà cuối cùng chỉ có cái điều khiển điều hoà trên tủ đầu giường là “bị thương”.
“Cạch”—
Cửa phòng mở ra, Tiểu Như cuống cuồng chạy vào, vừa thấy Trần Nguyên Nguyên đang khụy một chân trên đất liền vội vàng đỡ cô dậy.
“Nguyên Nguyên, cậu nặng thật đấy... à không, cậu không sao chứ!”
Lỡ buột miệng nói ra suy nghĩ trong đầu, Tiểu Như hơi chột dạ quay đi.
Coi như là sự trả đũa cho việc trước kia bị Nguyên Nguyên chê ngực nhỏ đi!
Ngực to thì phải gánh hậu quả chứ!
“Khụ khụ.” Tiểu Như dìu cô về giường, rồi quay đầu hét:
“Tiểu Trúc! Mang cốc nước ấm lại đây!”
Cách ra lệnh chẳng khác gì cung nữ thân cận sai vặt thái giám hầu hạ phi tử sủng ái thời cổ đại.
Trần Nguyên Nguyên lén liếc về phía cửa phòng. Chưa đầy một phút sau, cánh cửa kia thực sự bị đẩy ra.
Có điều sắc mặt Lục Trúc hơi kém, cả khuôn mặt đen sì, lại còn nghiến răng nghiến lợi.
Xem ra cậu ta cũng chẳng thích cảm giác bị người ta sai bảo thế này.
“Ừm, được lắm, nước 56 độ, vừa đủ để uống. Có lòng đấy!” Tiểu Như chỉ buông một câu như vậy, những người khác cũng chỉ xem như chuyện bình thường.
Chứ người thường sao mà chỉ cần chạm vào rồi thổi cái là đoán ra nhiệt độ nước chính xác thế được, rõ ràng là Tiểu Như cố tình nói vậy.
Còn nói cho ai nghe... thì cũng đáng để suy nghĩ nhỉ?
“Nào, Nguyên Nguyên, uống chút nước đi~”
Trần Nguyên Nguyên đón lấy ly nước, đúng là vừa đủ ấm, có thể làm ấm tay, cũng có thể uống ngay.
Quả thực... có lòng thật.
Cô liếc nhìn Lục Trúc, trong lòng có phần ngổn ngang.
“À đúng rồi! Tiểu Trúc cậu chăm sóc Nguyên Nguyên đi, tớ ra ngoài lấy đồ một lát.” Tiểu Như giơ ngón tay cái, rồi rời khỏi phòng.
Lục Trúc và Trần Nguyên Nguyên cùng nhìn theo bóng cô, trong ánh mắt không hẹn mà cùng lộ vẻ cạn lời.
Đến đứa ngốc cũng nhận ra cô đang cố ý để lại không gian riêng cho hai người.
Còn cái cớ “lấy đồ” nữa, quá là rập khuôn.
Lục Trúc lặng lẽ thở dài, đứng im một bên không nói gì.
Ngược lại, Trần Nguyên Nguyên sau khi uống nửa ly nước thì cảm thấy đỡ khát hơn, khẽ ngẩng đầu nhìn Lục Trúc.
Cô hít sâu một hơi:
“Quên chuyện hôm nay đi.”
“Chuyện gì?” Lục Trúc mặt mũi thản nhiên như thể thật sự không biết chuyện gì cả.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là, cậu ta đã chấp nhận rồi...
“À, ý cậu là chuyện cậu khóc như một đứa con nít ấy hả?”
...phải không?
Phù—
Lục Trúc giơ hai tay ra, gương mặt vô tội:
“Chuyện này đâu phải cứ nói quên là quên được. Mà mục đích cậu muốn tôi quên... là vì không muốn người khác biết chứ gì?”
Trần Nguyên Nguyên im lặng, xem như mặc định.
“Vậy thì không sao, bởi vì họ biết hết rồi. Cách âm căn hộ này không được tốt cho lắm.”
[Nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi.]
Trần Nguyên Nguyên có cảm giác như vừa bị công khai xử tội giữa quảng trường, nghiến răng nghiến lợi.
Nếu đã vậy... cô cũng không cần phải giữ thể diện làm gì nữa!
Cô bất ngờ túm lấy cổ áo Lục Trúc, kéo mạnh:
“Đã vậy thì tôi cũng chẳng quan tâm nữa. Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy!”
“Câu hỏi?” Lục Trúc hơi ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ra:
“À~ cậu nói cái câu nghe vừa trung nhị vừa ngu ngốc đó hả!”
Tay cô bắt đầu ngứa ngáy, trước đó cô khóc to cỡ nào, thì bây giờ chỉ muốn nghe âm thanh xương sọ cậu ta vỡ cũng to cỡ đó.
Nhưng đúng lúc đó, Lục Trúc bỗng nghiêm túc hẳn lại, nét mặt trở nên rất đỗi trầm ổn:
“Cậu nói không ai thích cậu? Nhưng cậu đã từng để tâm đến cảm xúc của người khác chưa?”
Tay Trần Nguyên Nguyên hơi nới lỏng:
“Không cần... không cần để tâm...”
“Vậy thì kỳ lạ nhỉ. Cậu chẳng hề quan tâm đến cảm xúc người khác, thế thì lấy gì ra để kết luận rằng không ai thích cậu chứ?”
Phải ha, tại sao nhỉ?
À—nhớ ra rồi...
“Chẳng phải tại cậu lúc nào cũng ra vẻ sợ tránh còn không kịp với tôi sao!”
Ờm...
Hình như hiểu rồi, nói không cần quan tâm—là vì đã từng để tâm, nhưng phát hiện người ta... cũng chỉ đến thế mà thôi?
Lục Trúc hơi chột dạ, lảng mắt đi:
“Cái đó... tôi... là do tình huống đặc biệ-owyu翼祁捌扒铃齐⑥盈况.”
“Cậu thích đàn ông?”
“Này! Cái suy đoán này xúc phạm tôi đấy!” Lục Trúc thấy đau đầu, sau khi bình tĩnh lại, khẽ nói:
“Tôi muốn nghe thử, mấy năm qua cậu nhìn nhận chuyện gia đình mình như thế nào.”
Trần Nguyên Nguyên buông cổ áo ra, hít một hơi thật sâu, như thể đang suy nghĩ có nên nói ra hay không.
Đây là bí mật sâu kín chôn tận đáy lòng, đến Tiểu Như và Trần Linh Linh cũng chưa bao giờ được nghe.
Bí mật như thế... liệu có thể nói cho một người đàn ông còn chưa quen được một tháng?
Nhưng mà, sự thật là—trước mặt cậu ta, cô luôn dễ mất kiểm soát cảm xúc đến vậy.
Trần Nguyên Nguyên thở ra một hơi, nhắm mắt lại.
“Tôi hận mẹ tôi, hận bà ấy rõ ghét bỏ tôi mà vẫn nhất quyết giữ tôi lại bên người.
Tôi hận cha tôi, hận ông ấy vì sao có thể nhẫn tâm rời đi như vậy.
Tôi hận cả thế giới này, vì sao lại bắt tôi phải trải qua từng ấy nỗi đau.”
...Bảo sao về sau có khuynh hướng phản xã hội nhẹ nhỉ...