“Đó là một đêm tối trời gió lớn...”
“Cắt!” Lục Trúc vò trán, đầu hơi nhức, “Không thể tua nhanh một chút được à?”
“Được chứ. Đó là một đêm...”
Mẹ kiếp... Thôi, để ông kể tiếp đi vậy!
——————————————
Đó là một đêm không trăng gió lớn, hai người yêu nhau cuối cùng cũng đính hôn.
Louis Trần tưởng rằng cuộc sống hạnh phúc đã cận kề. Ai mà chẳng mong vừa có sự nghiệp vững chắc vừa có một gia đình ấm êm?
Thế nhưng...
Sau khi kết hôn, bản chất thật sự của An Ninh mới dần dần lộ ra.
Mãi đến lúc đó Louis mới nhận ra: An Ninh, là một kẻ điên chính hiệu.
Điển hình nhất, là sự chiếm hữu vặn vẹo đến mức đáng sợ của cô ta.
Khi còn yêu nhau, Louis cứ nghĩ đó chỉ là biểu hiện của sự hay ghen, không ngờ anh ta vẫn đánh giá thấp cô ta quá nhiều.
Tất cả những điểm dễ thương lúc yêu, giờ đây đều bị phủ lên một lớp rùng rợn ghê người.
Giọng Louis khẽ run, “Cậu tưởng tượng được không? Khi cậu đang ngủ, có một đôi mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào cậu. Khi cô ta nghi ngờ cậu, sau lưng cô ta, rất có thể có một con dao!”
Lục Trúc vỗ vỗ vai Louis, hai người đàn ông nhìn nhau không nói một lời. Mẹ kiếp, cậu ta hiểu quá mà!
“Chú kể tiếp đi.” Lục Trúc lúc này thật sự có tâm trạng để nghe rồi.
Bệnh nhân cùng hội cùng thuyền mà!
Thật ra, nếu chỉ như vậy, Louis vẫn có thể chịu được. Bởi vì điều đó chứng minh An Ninh yêu anh ta rất sâu đậm đúng không?
Nhưng rất nhanh, Louis đã thay đổi suy nghĩ.
Đó là những năm bệnh tình của An Ninh nghiêm trọng nhất.
Chỉ cần Louis trò chuyện với bố mẹ, An Ninh sẽ đứng sau nhìn anh ta chằm chằm đầy u ám.
Lúc đó Louis đã bắt đầu lo lắng, vì sự an toàn của bố mẹ, anh khuyên họ sang nước ngoài.
Thực tế chứng minh quyết định đó là đúng. Vì An Ninh đã chuyển từ đe dọa sang hành động.
“Chỉ cần tôi nói chuyện với người ngoài hơi nhiều một chút, cô ta sẽ trói tôi lại giường, cầm dao lượn qua lượn lại trên người tôi.”
“Cháu hiểu mà, chú à, cháu hiểu hết!”
“Khoan, cháu lại hiểu nữa? Khoan đã, Nguyên Nguyên, không lẽ cháu từng làm chuyện tương tự với Lục Trúc à?”
Trần Nguyên Nguyên cau mày, “Không có.”
Lục Trúc cũng gật đầu. Đúng là không có, ít nhất là... ở thời điểm hiện tại.
“Chú kể tiếp đi!”
“Ừm!”
Louis cũng là người cứng đầu. Dù An Ninh đã làm đến mức này, anh vẫn chưa nghĩ đến chuyện ly hôn.
Dù sao thì... bệnh kiều cũng chỉ là bệnh. Chỉ cần kiên nhẫn, bệnh rồi sẽ khỏi mà!
Với niềm tin ngốc nghếch ấy, Louis cứ tự lừa mình dối người... cho đến khi tia hy vọng mới ra đời.
Tối nào cũng như thế, không ngoài dự đoán, An Ninh đã mang thai.
Từ lúc đó, An Ninh bắt đầu thu liễm nhiều hơn, Louis thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng An Ninh đã đánh thức bản năng làm mẹ, đã bắt đầu thay đổi rồi.
Nhưng——
Hy vọng của Louis lại tan vỡ. Bệnh kiều cũng chia loại, An Ninh là kiểu vô phương cứu chữa.
Cô ta trở nên im lặng. Nhưng không phải vì đang nghĩ về những điều tốt đẹp sau khi đứa trẻ chào đời, mà là:
Nếu đứa trẻ ra đời rồi, có phải Louis sẽ chuyển sự chú ý sang đứa bé không?
Như thế thì không được rồi~
Lục Trúc lặng lẽ thở dài, quay sang nhìn Trần Nguyên Nguyên, “Mạng cô đúng là lớn thật...”
Trần Nguyên Nguyên lườm Lục Trúc một cái.
Chuyện sau đó cũng đúng như Lục Trúc đoán. An Ninh cứ thi thoảng lại tìm cách phá thai. Nhưng nhờ có Louis canh chừng, nên cô ta chưa bao giờ thành công.
Trải qua nhiều trắc trở, Trần Nguyên Nguyên vẫn được sinh ra bình an vô sự.
Giống như An Ninh đã nghĩ, sau khi sinh con, một phần sự chú ý của Louis quả thực đã chuyển sang Trần Nguyên Nguyên.
Chuyện này khiến An Ninh cực kỳ bất mãn.
Với tính cách méo mó đến tột cùng của cô ta, từ sau khi Trần Nguyên Nguyên chào đời, An Ninh chưa từng quan tâm cô lấy một chút.
Thậm chí, là bạo hành.
Trần Nguyên Nguyên là vô tội. Cô không có quyền lựa chọn việc mình được sinh ra, càng không nên bị đối xử như thế.
Sự kiên nhẫn của Louis dần cạn kiệt. Nhưng anh lại không muốn để Trần Nguyên Nguyên còn nhỏ như vậy đã phải chịu đựng nỗi đau của một gia đình đơn thân.
Làm sao đây? Nhịn thôi.
Dường như An Ninh cũng nhận ra điều đó, nên lại bắt đầu trở nên ngang ngược, không kiêng nể gì cả.
Thế nhưng, Louis đã không còn muốn để tâm đến cô ta nữa, chỉ chăm chăm lo cho con gái.
An Ninh đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Trần Nguyên Nguyên. Chỉ cần Louis hơi lơ là, Trần Nguyên Nguyên sẽ bị cô ta bạo hành.
Đã có lần Louis không thể nhịn được nữa mà bùng nổ. Nhưng khi thấy môi An Ninh run rẩy, nước mắt rơi lã chã, anh lại mềm lòng, tưởng rằng cô ta đã biết sai.
Louis vẫn còn ngây thơ lắm. Sự run rẩy và nước mắt của An Ninh, chỉ là vì không thể tin nổi Louis lại vì một đứa trẻ mà nổi giận với cô ta.
An Ninh đã hoàn toàn biến chất rồi.
Cứ tiếp diễn như vậy, ngay cả Louis cũng cảm thấy mình sắp không bình thường nữa.
Trong môi trường như vậy, làm sao Trần Nguyên Nguyên có thể trưởng thành một cách khỏe mạnh và hạnh phúc?
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Louis cũng hạ quyết tâm — ly hôn, vì anh và vì con gái.
Không ngoài dự đoán thì... chuyện ngoài dự đoán đã xảy ra. Trong vụ kiện giành quyền nuôi con, An Ninh thắng.
An Ninh đã giở trò với giấy tờ mà Louis chuẩn bị. Khoảnh khắc đó, Louis hiểu ra: cô ta muốn dùng Trần Nguyên Nguyên để trói chặt anh lại.
Nhưng mọi chuyện đã rồi, anh chỉ có thể cảnh cáo An Ninh, nếu Trần Nguyên Nguyên xảy ra chuyện gì, cả đời này cô ta đừng mong gặp lại anh.
Câu nói đó khiến An Ninh bị tổn thương sâu sắc, cũng khiến cô ta hoàn toàn ghi hận Trần Nguyên Nguyên — dù đó là con gái ruột của cô ta.
Nhưng thì sao chứ? Cảnh cáo là [Trần Nguyên Nguyên không được xảy ra chuyện], nên chỉ cần cô ấy còn sống, không bị thương ngoài da, là được.
“Haiz, cho đến tận bây giờ, chú vẫn cảm thấy vô cùng hối hận.”
Lục Trúc cau mày, quay đầu nhìn Trần Nguyên Nguyên. Sắc mặt cô rất bình thản, như thể người ta đang kể câu chuyện của người khác vậy.
Lục Trúc lặng lẽ thở dài, “Vậy... còn Linh Linh thì sao?”
“Linh Linh bây giờ sống tốt hơn nhiều, nhưng... là nhờ Nguyên Nguyên hy sinh.”
......
Louis nhận ra tiếp tục như vậy không ổn, Trần Nguyên Nguyên vẫn đang chịu đựng những trận bạo hành.
Suy đi nghĩ lại, Louis nghiến răng quyết định: tạm thời không quay về thăm Trần Nguyên Nguyên nữa.
Chỉ khi An Ninh cảm nhận được sự rạn nứt này, tình cảnh của Trần Nguyên Nguyên mới có thể thay đổi.
Louis đã đánh cược đúng. Khi An Ninh nhận ra anh thật sự thất vọng hoàn toàn với cô ta, cô ta bắt đầu hoảng, muốn bù đắp cho Trần Nguyên Nguyên để cứu vãn quan hệ.
Nhưng lúc đó, có lẽ Trần Nguyên Nguyên... đã không còn bình thường nữa rồi.
Cho đến một ngày nọ, Louis không nhịn được, trở về thăm Trần Nguyên Nguyên. Cũng chính lần đó, An Ninh chuốc thuốc cho anh, và có bầu bé Linh Linh.
Không còn cách nào khác, Louis đành diễn lại chiêu cũ. An Ninh thấy có hy vọng, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội.
Tâm trạng Lục Trúc có phần phức tạp. Thảo nào mà Trần Linh Linh không bị lệch lạc tâm lý như Trần Nguyên Nguyên.
Vì đã có người gánh hết thương tổn cho cô ấy rồi.
Không, là gánh cả bão đạn giùm cô ấy rồi...
“Hừ.” Trần Nguyên Nguyên từ nãy vẫn im lặng, bỗng cười khẩy, “Cho nên... đây chính là lý do chú vứt bỏ cháu à?”
À... thì ra... cô ấy cũng oán hận cha mình.