"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 45

Đợi ba cô gái đi vào trong hành lang rồi, Lục Trúc mới bước đến trước mặt Louis.

Louis thở dài một hơi thật dài, “Sao cháu không đỡ Nguyên Nguyên một tay?”

Lục Trúc nhún vai, “Vì cháu nghĩ có lẽ chú muốn nói gì đó với cháu.”

“Oh? Sao lại nghĩ vậy?”

“Chú không đỗ xe vào chỗ đậu hẳn hoi, xuống xe lại đứng tựa cửa, không giống đang định vào trong, mà cũng chẳng giống như muốn rời đi. Thế thì ngoài việc có chuyện muốn nói, còn có thể là gì khác?”

Louis nhướng mày, “Quan sát khá đấy. Nhưng tiếc là chú không phức tạp như cháu nghĩ đâu, chỉ đơn giản là... chú không giỏi lùi xe vào chuồng thôi.”

Tuy ông nói vậy, nhưng Lục Trúc thì không thể cứ thế mà tin.

Có vẻ không phức tạp như cháu nghĩ á?

Xin lỗi nhé, lòng người vốn dĩ đã là một thứ phức tạp. Không thể đơn giản mà đánh giá được.

Louis nói vậy, tám chín phần là đang dò xét cậu thôi.

Nhưng cũng tốt, nếu ông ấy không định mở lời, thì cậu cũng chẳng cần miễn cưỡng nghe làm gì.

“Vậy thì, chú ơi, cháu lên trước nhé.”

“Đi đi, học sinh nhỏ thông minh, nhớ xoa chân cho nhà ta Nguyên Nguyên đấy nhé!”

Lục Trúc: ...

Coi cậu là người nhà thật rồi à?

Cậu bắt đầu thấy có gì đó không ổn.

Lúc bước đến khúc ngoặt của cầu thang, Lục Trúc liếc Louis một cái, rồi sững người.

Cái ông này... thật sự là không biết lùi xe vào chuồng, đang kéo một cậu làm công vừa tan ca về nhờ giúp.

Ông ấy thi đậu phần thi sa hình kiểu gì vậy?

Lục Trúc thấy không thể hiểu nổi nữa, dứt khoát thôi không nghĩ luôn, tăng tốc leo lên cầu thang.

Lạnh chết đi được, phải vào nhà sưởi ấm cái đã.

“Thầy ngốc, chậm chạp thế.” Trần Linh Linh đứng chờ ở lối cầu thang, từ trên nhìn xuống Lục Trúc.

“Em đợi tôi à?”

“Không thì sao? Chẳng lẽ thầy biết phải lên tầng nào, vào phòng nào à?”

Lục Trúc khựng lại, hồi tưởng kỹ một lúc, đúng thật Louis chưa từng nói qua.

Lúng túng thật, mới nãy còn cảnh giác ghê gớm, giờ lại thành thằng hề.

Thôi kệ, chẳng ai biết là được rồi.

Lục Trúc điềm nhiên tiếp tục bước lên, “Đi thôi, dẫn đường đi.”

“Hừ——”

...

Theo quan sát của Lục Trúc, đây hẳn là khu vực ngoại thành, căn nhà cũng không lớn, chỉ là một căn hộ nhỏ hai phòng một phòng khách.

Nhìn là biết kiểu nhà trú tạm, y hệt như căn hộ Nam Cung Hướng Vãn từng thuê cho cậu trước kia khi quay ngược thời gian.

Không biết Trần Nguyên Nguyên xuất hiện bên cạnh từ lúc nào, bỗng lên tiếng, “Đang nhìn gì vậy?”

Lục Trúc không giật mình, lá gan của cậu chưa nhỏ đến mức đó. “Không có gì, chỉ là... chỗ này…”

“Rất tồi tàn đúng không?”

Tồi tàn? Lục Trúc chẳng có tư cách nói câu đó, nhiều người thậm chí đến một căn hộ nhỏ như này còn không mua nổi.

Cậu lắc đầu, “Không, chỉ là tò mò thôi. Tại sao lại mua nhà ở nơi xa như thế này, hơn nữa... hình như còn có người thường xuyên dọn dẹp?”

Bốp ——

Một bàn tay to đặt lên vai cậu, Lục Trúc lảo đảo một cái, may mà thân thể hiện giờ không còn trong trạng thái già nua nữa.

“Hahaha~ Tiểu Lục quan sát kỹ thật đấy! Không sai! Đây chính là chỗ nghỉ chân tạm thời mà chú chuẩn bị cho Nguyên Nguyên và Linh Linh!”

Lục Trúc âm thầm dịch người sang bên, “Nơi nghỉ chân tạm thời? Nhưng xa quá rồi đó?”

Louis gãi đầu, lại khoác tay lên vai cậu, “Aizz — Hết cách mà, dù sao cũng không thể để người đàn bà kia tìm thấy được.”

À, hiểu rồi, hóa ra ba cha con họ là cùng một phe.

(Dịch dịch dịch)

Không dịch được nữa rồi, bên còn lại là Trần Nguyên Nguyên, dịch tiếp thì dính sát vào cô ấy mất.

“Ba à, ba nhiệt tình quá mức rồi, cậu ấy không chịu nổi đâu.” Trần Nguyên Nguyên rốt cuộc cũng thay mặt Lục Trúc lên tiếng, Lục Trúc thấy được an ủi một chút.

“Xin lỗi xin lỗi, chú quen rồi!”

“Không sao đâu.” Khách sáo thì khách sáo vậy, đừng tưởng là thật không sao nhé!

Lục Trúc lặng lẽ thở dài, định kiếm chỗ khác ngồi cho thoải mái, chứ bị kẹp giữa hai cha con thế này đúng là không quen tí nào.

Thế mà, không kịp đi nữa rồi.

Vừa nhấc người định đứng dậy, Louis đã ấn cậu ngồi xuống lại.

Lục Trúc đầy nghi hoặc, từ từ quay đầu nhìn ông ta.

“Tiểu Lục à, chú có chuyện muốn nói với cháu.” Vừa nói, Louis vừa đưa cho cậu một ly nước.

“......” Nói không có chuyện muốn nói cơ mà! Sao lúc ở dưới lầu không nói luôn đi?

Cho nên mới nói, lòng người là thứ rất phức tạp.

Lục Trúc hơi bất đắc dĩ, nhận lấy ly nước, nể mặt uống một ngụm, “Chú có chuyện gì muốn nói ạ?”

“Cháu và Nguyên Nguyên, bao giờ kết hôn?”

Ngụm nước suýt nữa thì phun ra, Lục Trúc sững người.

Cảm giác như đang tái hiện lại cái vibe của Thượng Quan Tình Vũ vậy?!

Cậu quay đầu nhìn Trần Nguyên Nguyên, ra sức nháy mắt ra hiệu, nhưng cô nàng như thể không thấy gì, lặng lẽ ngồi bên cạnh.

Xem ra không thể trông mong gì ở cô ta rồi.

Lục Trúc giật giật khóe môi, cứng đờ quay đầu lại, “Chú ơi, chuyện này... có hơi gấp quá không?”

Louis vừa nghe thấy thế, “bốp” một cái đập lên đùi mình, “Chú mà không gấp sao được? Không nhanh kết hôn thì Nguyên Nguyên sẽ mãi mãi bị người đàn bà kia kìm kẹp!”

Lần đầu tiên nghe có người giục cưới với lý do như vậy đấy.

Mà — có liên quan quái gì đến cậu?!

Cậu và Trần Nguyên Nguyên chỉ là “cặp đôi hợp đồng” thôi, chuyện kết hôn, nói gì cũng không thể xảy ra!

Không dám nói là do tuổi chưa đủ, dù sao đã có ví dụ là Giang Thư rồi.

“Khụ khụ, chú à, cháu biết chú sốt ruột, nhưng mà chuyện này đâu thể cứ thế mà...”

“Không cần sính lễ hay tam kim.”

“...Không, ý cháu không phải thế, cháu muốn nói là...”

“Của hồi môn gồm một căn hộ và một chiếc xe.”

Đây là kết hôn hay là lấy chồng mà còn phải trả thêm phụ phí thế?!

Lục Trúc toàn đầu chấm hỏi, một lần nữa quay sang nhìn Trần Nguyên Nguyên, cầu cứu trong tuyệt vọng.

Vậy mà——

“Đồng ý đi.” Trần Nguyên Nguyên lại thốt ra câu đó.

Lục Trúc có cảm giác mình vừa rơi xuống vực sâu, trong lòng bắt đầu tính toán đường chạy trốn.

Nhưng Trần Nguyên Nguyên còn chưa dừng lại, “Đồng ý đi, anh không thiệt gì, tôi cũng chẳng mất mát gì cả.”

“Không, tôi thiệt lớn luôn ấy.”

Trần Nguyên Nguyên nhíu mày, nắm chặt tay thành nắm đấm, nhưng vẫn cố kiềm chế, “Yên tâm, chỉ là hôn nhân giả thôi.”

“Hả? Hôn nhân giả mà ba cô còn nói gì đến của hồi môn? Cô tưởng tôi ngu chắc?”

Trần Nguyên Nguyên lườm cậu một cái, “Đó là tài sản trước hôn nhân, liên quan gì đến anh?”

“...” Không còn gì để nói nữa, Lục Trúc đành đặt hi vọng cuối cùng vào Louis, “Chú à, chuyện này, không thể xử lý kiểu vậy được.”

“Vậy thì, có cần chú quỳ xuống không?”

Lục Trúc hoàn toàn cạn lời, còn có thể làm gì đây?

Phù——

Cậu thở dài một hơi, “Cháu có thể biết lý do không?”

Lần này không thể không điều tra rõ ràng được rồi.

Louis gật đầu, lập tức tìm cớ bảo Trần Linh Linh dẫn Tiểu Như ra ngoài chơi.

Người sáng suốt nhìn cái là hiểu ngay là muốn đuổi người đi để nói chuyện riêng, mà Trần Linh Linh với Tiểu Như cũng cực kỳ phối hợp, hào hứng chạy đi ngay.

Louis hắng giọng, “Chuyện này, nói ra thì dài dòng.”

“Vậy thì nói ngắn gọn thôi!” Lục Trúc sắp hết kiên nhẫn rồi.