"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 13

“Cây gì cơ?”

Lục Trúc ngoái đầu lại, thấy Giang Thư không biết đã đứng sau lưng bọn họ từ lúc nào.

“À… chào chị Giang…” Tiểu Vương lắp bắp chào một câu, rồi co giò chạy mất dạng. Đến nước này thì Lục Trúc cũng nhìn ra, mấy lời vừa rồi của cậu ta chỉ là mạnh miệng cho vui mà thôi.

Giang Thư gần như sắp treo dấu chấm hỏi lên trán, quay sang hỏi Lục Trúc:

“Nè nè, bạn học, nãy các cậu đang nói cây gì thế?”

“À, không có gì, là cậu kia mới thất tình thôi.” Lục Trúc thật thà đáp, thầm nghĩ: thầm yêu cũng là yêu.

Giang Thư bĩu môi, gương mặt vốn đã xinh đẹp sẵn, lại thêm chiếc đầm lụa màu xanh lam nhạt hôm nay, khiến biểu cảm ấy mang một vẻ ngây thơ đến rung động lòng người.

Lục Trúc âm thầm dời mắt đi chỗ khác. Cậu cứ tưởng sau khi thấy được nhan sắc nghịch thiên của Du Hi, mình sẽ có chút miễn dịch. Kết quả là vẫn yếu đuối như thường.

“Thất tình à… Đứa bé đó thật đáng thương, chắc cô gái cậu ấy thích xinh đẹp lắm ha!”

Lục Trúc lại liếc nhìn Giang Thư, gật đầu, “Ừ, rất xinh.”

“Vậy cậu nhớ an ủi cậu ấy tử tế đấy nhé!”

“Không đâu, thật ra tôi còn chẳng quen cậu ta.”

“Ể?” Giang Thư nghiêng đầu, lại tung ra một đòn trí mạng — chỉ tiếc là Lục Trúc không nhìn, né được rồi.

“Thế làm sao cậu biết bạn gái cậu ta trông như thế nào?”

“À, vì người cậu ấy thích chính là chị mà.” Lục Trúc trả lời tỉnh bơ. Ai ngờ câu đó lại khiến Giang Thư giật bắn mình, hai tay ôm miệng, kinh hãi lùi về sau.

“Cậu ấy… là bạn trai tôi à?” Giọng run rẩy.

Giang Thư ngồi thụp xuống đất, hai tay ôm đầu, miệng lẩm bẩm:

“Tôi… tôi chia tay khi nào? Sao tôi không nhớ? Tôi không muốn chia tay, không muốn mà…”

Lục Trúc nhận ra tình hình không ổn, vội vàng bước tới dỗ dành.

“Không phải như chị nghĩ đâu, là cậu ấy thầm yêu chị thôi. Ừm… người mình thầm thích bị người khác giành mất, tính ra cũng là thất tình rồi.”

Nhưng lời an ủi này hình như không có tác dụng. Lục Trúc nhíu mày. Chẳng còn cách nào khác, chỉ đành tung tuyệt chiêu.

Cậu đưa tay phải lên, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Giang Thư, ngón cái khẽ chạm vào trán cô.

Chẳng mấy chốc, Giang Thư ngừng run rẩy, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn Lục Trúc.

“Sao cậu biết làm thế này vậy?”

Lục Trúc thầm thở dài trong lòng. Quả nhiên bị nghi rồi.

“Biết làm gì cơ?” Cậu ra vẻ khó hiểu. Giang Thư lại hỏi:

“Sao cậu biết cách an ủi người khác như vậy?”

“À? Ý chị là xoa đầu á hả? Tôi thấy người ta an ủi nhau đều làm thế mà.”

Lục Trúc diễn đạt đến hoàn hảo, nhưng Giang Thư vẫn không tin:

“Không thể nào! Người khác không làm thế đâu!”

Haizz…

Lục Trúc tiếp tục diễn sâu:

“Ơ… chị Giang, em thật sự không hiểu chị đang nói gì…”

“Người ta an ủi thì xoa đầu là dùng cả lòng bàn tay, sao cậu chỉ dùng ngón tay?”

“Vì bà nội tôi cũng hay an ủi tôi kiểu đó mà!”

Giang Thư khựng lại. Có lẽ cô tin rồi, hoặc cũng có thể là hỏi mãi không ra nên đành bỏ cuộc. Cô cúi đầu, đứng im không nói gì nữa.

Gương mặt Lục Trúc trở nên phức tạp. Trước đó khi biết Giang Thư chỉ có thể bình tĩnh lại khi được an ủi theo cách này, cậu đã nhận ra đó là một cử chỉ mà người lớn tuổi hay làm. Dùng hình tượng bà nội để che đậy đúng là hơi hèn, cũng thấy có lỗi với người bà chưa từng gặp mặt kia — và càng có lỗi hơn với Giang Thư.

“Xin lỗi cậu, vừa rồi tôi thất lễ quá.” Giang Thư lùi một bước, cúi người trước Lục Trúc rồi xoay người bỏ đi.

Lục Trúc há miệng, nhưng chẳng thốt ra nổi một lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô rời xa.

Đầu óc Giang Thư lúc này như tơ vò, cô không biết mình nên làm gì, cứ thế mà đi lang thang vô định.

Xung quanh rất yên tĩnh. Thỉnh thoảng có vài cặp đôi nép vào bóng cây hôn nhau, nhưng Giang Thư hoàn toàn không để tâm. Ánh mắt cô dần trở nên trống rỗng.

“Khà khà khà, nhìn bộ dạng của mày kìa, đáng thương như con chó con!”

Trong đầu lại vang lên giọng nói ấy. Giang Thư ôm đầu, cố xua đi.

Nhưng vô ích, nó vẫn vang lên:

“Đáng đời! Mày bị vứt bỏ là đúng rồi! Tại sao mày còn sống chứ? Lúc đó lẽ ra chết đi mới phải!”

“Đừng nói nữa…”

“Mày không nên sinh ra trên đời này! Mày chẳng có chút giá trị nào cả!”

“Đừng… nói nữa…”

Giang Thư gần như sụp đổ. Nhưng ngay khoảnh khắc ý thức sắp rời bỏ cô, một chiếc áo khoác nhẹ nhàng choàng lên vai.

“Là cậu.” Giang Thư quay lại, thấy Lục Trúc. Cậu đã đem áo khoác của cô đến.

Lục Trúc chỉ vào chiếc áo:

“Tôi xin lại cái này ở hậu trường. Dù là mùa hè, nhưng tối trời vẫn se se, cảm lạnh thì phiền lắm.”

Giang Thư siết chặt áo khoác, không nói lời nào.

“Chị à, nếu cơ thể không khoẻ thì nhớ giữ gìn, đừng chạy lung tung… Nè, uống chút gì ấm đi.” Lục Trúc đưa ra một cốc caramel pudding nóng.

Giang Thư chậm rãi đón lấy:

“Cái này tôi mua mà.”

Lục Trúc gãi đầu cười gượng:

“Ừ thì… nghe bảo chị chưa uống nên tôi cầm lại. Với cả… chị bỏ tiền mua rồi mà không uống thì uổng lắm, biết đâu uống vào tâm trạng lại khá hơn!”

Giang Thư không tin cái lý thuyết “uống trà sữa sẽ thấy vui” của Lục Trúc, nhưng sự thật là… giờ cô đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.

“Cảm ơn.”

“Trời, vốn dĩ là chị mua mà, khách sáo gì chứ. Tôi đi trước nhé!” Lục Trúc cười ha ha rồi quay người rời đi.

Giang Thư cúi đầu nhìn ly trà sữa trong tay, bóc vỏ ống hút, đâm mạnh vào nắp.

“Tôi hỏi hậu trường rồi, vụ chụp ảnh kỷ niệm chị đừng lo, họ sẽ thêm ảnh chị vào sau.”

Từ đằng xa, Giang Thư nghe thấy câu đó. Lục Trúc giơ ngón cái lên với cô. Giang Thư ngẩn người, đứng tại chỗ, chậm rãi nhấp ngụm trà sữa.

Ở nửa sau buổi dạ hội, Lục Trúc cuối cùng cũng quay lại khán phòng. Khác với trước, Trần Nguyên Nguyên đã nhường chỗ cho cô bạn thân, hiện đang đứng sát cạnh chỗ Lục Trúc.

Lục Trúc có cảm giác như bị bàn tay vô hình nào đó xoay vòng như rối gỗ…

Cậu tính học theo Hoàng Bảo Thư và hai người kia, đẩy mấy cô gái vào ngồi phía trong, ai ngờ ba người đó đều nhát gan, kéo ngược cậu về ngồi bên ngoài.

Thôi thì ngồi đâu cũng được.

Lục Trúc nhún vai, cầm ly trà sữa để dành, vừa uống vừa xem tiết mục.

Từ lúc hàng ghế này có thêm ba người nhà Hoàng Bảo Thư và bạn thân của Trần Nguyên Nguyên, không khí rõ ràng sôi động hẳn lên. Lục Trúc vừa về đã thấy ngay sự khác biệt.

Cũng tốt thôi, với cậu thì đâu có gì khác biệt lắm.

“Trời ơi Nguyên Nguyên! Lúc này rồi mà còn coi vụ án cái gì chứ!”

Lục Trúc liếc mắt qua, thấy Trần Nguyên Nguyên bị bạn thân chen ngang, bất đắc dĩ cất điện thoại đi, bị ép cùng nhau lắc lư theo nhạc.

Nhưng lắc hơi mạnh quá, Trần Nguyên Nguyên lỡ đụng vào Lục Trúc, “Xin lỗi nhé.”

“Không sao đâu, ngồi gần mà, đụng chút cũng bình thường thôi.” Lục Trúc chẳng để tâm.

Thế nhưng, sau đó Trần Nguyên Nguyên cứ thỉnh thoảng lại chạm vào cậu, đến mức Lục Trúc dù có ngốc cũng bắt đầu thấy lạ.

Cô ấy… cố ý?

Lục Trúc len lén quan sát, phát hiện lần nào Trần Nguyên Nguyên đụng vào cậu, cô bạn thân kia cũng đều dính líu.

Chắc là vô tình thôi…

Ngay khi Lục Trúc nghĩ vậy, cậu đã hoàn toàn rơi vào chiếc bẫy được Trần Nguyên Nguyên chuẩn bị kỹ lưỡng…