"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 12

Sau khi chỉnh lại quần và áo khoác JK cho gọn gàng, Lục Trúc liền theo chân Hoàng Bảo Thư và hai người kia rời khỏi phòng.

Cuộc sống dường như đã trở lại guồng quay bình thường, Lục Trúc vô cùng trân trọng khoảng thời gian nhàn nhã hiếm hoi này, vừa đi vừa hỏi:

“Phải gấp đến mức này sao?”

“Phải chứ, đương nhiên là phải rồi!” – Hoàng Bảo Thư mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt nghiêm túc khiến Lục Trúc ngơ ngác, tò mò nghiêng đầu nhìn theo – rồi lập tức cạn lời.

Thì ra phía trước là một nhóm các chị em mặc Hán phục đang thong thả đi bộ. Bảo sao ba người này lại bước nhanh như gió…

“Cẩn thận không lại bị hiểu nhầm là mấy tên dõi theo kẻ khác đấy.”

Hoàng Bảo Thư nhe răng cười gian:

“Không sao, đến lúc bị bắt thì cứ khai tên cậu và số học sinh ra là được rồi.”

“Biến! Cút x3!”

Lục Trúc lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với ba tên kia. Đi chung với bọn họ đúng là con đường một chiều dẫn đến cái chết xã hội.

Mãi đến khi các cô gái mặc Hán phục đi vào phía sau hậu trường hội trường, ba người Hoàng Bảo Thư mới tiếc nuối dời mắt:

“Ủa? Lục ca đâu rồi?”

“Không biết nữa, chắc ảnh vô trước kiếm chỗ ngồi rồi.”

“Nhắn tin hỏi phát là ra thôi mà.”

Triệu Tử Duệ lập tức gọi điện thoại cho Lục Trúc. Cùng lúc đó, Lục Trúc vừa mới nhắn tin báo cho Du Hi, được cô cho phép, thì giao diện cuộc gọi hiện lên.

“A lô?”

“Lục ca, anh đang ở đâu đấy?”

“Tôi vô rồi, cửa bên hông, đi thẳng vào, quẹo ở ngã rẽ đầu tiên phía sau, là thấy tôi.”

“Ok, tụi tôi qua liền… (Bạn học, cho xin lối chút, cảm ơn nha!)… Chị ơi, cái đàn này nặng lắm, bọn em khiêng giúp chị nha!”

Tu…

Âm thanh kết thúc cuộc gọi vang lên ngắn ngủi. Lục Trúc nhìn màn hình mà chỉ biết thở dài – chắc bọn Hoàng Bảo Thư lại bắt gặp mỹ nữ rồi. Thôi, địa điểm cũng báo rồi, tùy họ vậy.

Lục Trúc ngáp dài vươn vai, nhưng ngay lúc ấy, có người vỗ lên vai cậu – trúng ngay vết thương khiến cơn đau nhói lên, Lục Trúc khẽ nhíu mày.

“Bạn học, cho mình đi qua chút, cảm ơn.”

Nghe giọng nữ nhẹ nhàng bên tai, Lục Trúc quay đầu theo phản xạ – và ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt kia, tim cậu như ngừng đập.

Giật… mình…

“Mời… mời vào.” – Lục Trúc cố gắng giữ bình tĩnh, đứng dậy nhường chỗ, sau đó ngồi xuống mà trong lòng liên tục nhắc bản thân đừng nhìn sang, đừng nhìn sang.

Lục Trúc hoàn toàn không ngờ mình lại có thể gặp Trần Nguyên Nguyên ở đây! Càng không ngờ cô ấy lại chọn ngồi phía sau – rõ ràng lúc theo đuổi cô, cô từng nói chỉ thích ngồi ở giữa kia mà!

Hay là vì đây là buổi dạ hội, khác với rạp chiếu phim, nên cô mới đổi chỗ?

Ép mình bình tĩnh lại, Lục Trúc khẽ nhún vai. Cậu cũng chẳng hiểu mình sợ cái gì. Nhìn thái độ của Trần Nguyên Nguyên thì rõ ràng cô chẳng hề nhận ra cậu – cứ như người xa lạ. Nếu vậy thì cậu phải căng thẳng cái quái gì?

Nghĩ vậy, Lục Trúc liền thả lỏng. Nhưng cậu không hề biết rằng toàn bộ biểu hiện vừa rồi đã lọt hết vào mắt Trần Nguyên Nguyên.

Hôm nay Trần Nguyên Nguyên chọn góc ngồi khuất ở phía sau là để thư giãn lại tâm trạng. Gần đây, bạn trai cô có vẻ kỳ lạ – trả lời tin nhắn chậm hơn trước, đôi lúc còn hời hợt. Điều đó khiến cô thấy rất bực bội.

Ban đầu cô định gọi điện nói chuyện thẳng thắn với anh ta, nhưng lại bị cô bạn thân kéo đi làm cổ động viên. Hội trường thì ồn ào như thế, gọi điện cũng chẳng giải quyết được gì.

Trong lòng cứ như có một cơn giận vô cớ dâng lên, khiến cô chỉ muốn… xé toạc thứ gì đó. Cho đến khi nhìn thấy Lục Trúc.

Người này rất kỳ lạ. Cô chỉ mới vỗ nhẹ vai, cậu ta đã cau mày như thể rất đau, nhưng khi quay sang thấy cô, khí thế lập tức tan biến, thay vào đó là một chút… sợ hãi.

Nguyên Nguyên từng thấy người ta đối với mình bằng nhiều loại cảm xúc: ngưỡng mộ, ghen tị, lạnh lùng, thậm chí là dục vọng. Nhưng sợ hãi? Đây là lần đầu.

Tại sao lại sợ?

Câu hỏi ấy chợt dấy lên trong lòng cô. Nhưng khi cô muốn quan sát thêm thì biểu cảm kia của Lục Trúc lại biến mất – không, phải nói là biến thành một vẻ nhẹ nhõm như vừa thông suốt điều gì đó.

Điều này càng khiến cô thấy tò mò hơn với người đàn ông ngồi cùng hàng ghế.

Trong khi đó, Lục Trúc hoàn toàn không hay biết mình đã bị để ý, cúi đầu tiếp tục lướt video chờ ba tên kia đến. Nhưng không hiểu sao toàn hiện lên mấy clip kiến thức chuyên môn hoặc mấy câu triết lý độc hại, chẳng có cái nào cậu muốn xem.

Dữ liệu lớn hôm nay bị hỏng à? Mấy video hở hang nhảy nhót đâu rồi?

“Ở đây nè!”

Lục Trúc giật bắn người, tưởng đâu có người nghe thấy suy nghĩ của mình. Ngẩng đầu nhìn mới phát hiện là một cô gái mặc Hán phục chạy tới, vén váy, dáng vẻ thướt tha.

Tới tìm Trần Nguyên Nguyên. Lục Trúc chỉ liếc nhìn một cái rồi lại cắm đầu vào điện thoại, ngoan cố tiếp tục lướt.

“Nguyên Nguyên! Sao lại ngồi xa dữ vậy?”

“Đầu hơi đau, nên tìm chỗ yên tĩnh chút.”

“Hả? Nguyên Nguyên bị bệnh hả?”

“Không, chỉ đang suy nghĩ vài chuyện phức tạp thôi.”

“Ôi giời ơi! Nghĩ ngợi gì nhiều cho khổ thế? Kêu cậu đến là để xả stress mà! Nhìn cậu xem, ngoài học ra thì vẫn là học!”

Trần Nguyên Nguyên định nói gì đó, nhưng bạn cô đã líu lo chạy đi, còn nhét cho cô một cây gậy cổ vũ.

“Nguyên Nguyên phải cổ vũ cho tớ đấy nha!”

Cô chỉ biết lắc đầu, xoa nhẹ trán, rồi lại liếc nhìn Lục Trúc – nhưng từ đầu đến cuối, cậu ta chẳng hề quay sang cô lấy một lần.

Trần Nguyên Nguyên cảm thấy như có gì đó giả tạo ở đây, cứ như cậu ta đang cố tình tỏ ra không chú ý – nhưng thật ra, Lục Trúc thực sự đang bị tra tấn bởi cả đống video vô vị, lướt đến phát mỏi cả não. Cuối cùng, tức mình, cậu gõ tìm kiếm trực tiếp.

Ngay khoảnh khắc Lục Trúc tìm được video mình muốn xem, bên phía Du Hi đã nheo mắt lại. Dưới ánh sáng mờ, không thấy rõ vẻ mặt cô, nhưng câu nói trong lòng rất rõ: Thích thể loại này à? Vậy thì mua một bộ. Còn chuyện nhìn phụ nữ khác à… để mai tính sổ!

Xem được hai video thì đèn trong hội trường bất ngờ tắt phụt, chỉ còn ánh đèn sân khấu di chuyển theo bốn MC.

Lục Trúc có chút nghi hoặc – chương trình đã bắt đầu rồi mà Hoàng Bảo Thư còn chưa đến? Gửi tin nhắn hỏi, cậu mới biết ba người kia đã bị lôi lên sân khấu làm chân chạy vặt…

Nhưng với hiểu biết của Lục Trúc, cậu đoán tám chín phần là tụi nó tình nguyện ở lại.

Sau phần chào mở màn, MC chính thức tuyên bố buổi dạ hội bắt đầu. Tiết mục đầu tiên là màn hợp vũ với phần đệm đàn piano của Giang Thư. Lục Trúc biết Giang Thư chơi piano rất hay, nhưng đây là lần đầu tiên được nghe tận tai.

“Bạn học.” – Trần Nguyên Nguyên bất ngờ lên tiếng khiến Lục Trúc giật mình – “Bạn học, bạn giúp mình bật sáng cái gậy cổ vũ này được không?”

Cô đưa gậy cổ vũ qua. Nhưng vì trước đó nhìn màn hình điện thoại quá lâu, mắt Lục Trúc chưa kịp thích nghi với bóng tối, không thấy cây gậy đâu.

Cậu đưa tay quờ quạng vài lần không trúng, bèn rụt tay lại:

“Cậu thử xoay phần tay cầm xem.”

Một lát sau, trong tầm mắt của Lục Trúc hiện lên một dải sáng đỏ dài.

“Cảm ơn cậu nhé.”

“Không có gì, chuyện nhỏ thôi.” – Lục Trúc phản xạ trả lời, rồi quay lại nhìn sân khấu.

[Không có gì, chuyện nhỏ thôi.]

Ngữ điệu ấy… rất quen.

Trần Nguyên Nguyên nhìn Lục Trúc một lúc, rồi cầm điện thoại lên.

[Nguyên Nguyên: Anh đang làm gì đó?]

Cô vừa ngẩng đầu lên nhìn Lục Trúc, thì một cảnh tượng bất ngờ xảy ra – điện thoại của Lục Trúc rung lên, cậu cúi xuống, bấm vài cái… rồi điện thoại của cô vang lên thông báo tin nhắn.

[Bạn trai: Đang đây.]

Trần Nguyên Nguyên đặt điện thoại xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Trúc không chớp.

Cậu rốt cuộc là ai?