An Dã và Hạnh Dã là một đôi thai long phượng, thai long phượng thường đại biểu cho sự may mắn, nhưng đáng tiếc là, cả hai đứa trẻ đều mắc chứng bạch tạng.
Vì vậy, cả hai đều bị vứt ở trước cổng viện mồ côi khi vẫn còn nằm trong tã lót, mẹ viện trưởng hy vọng hai đứa có thể lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc, nên đã đặt tên cho chúng là An Dã và Hạnh Dã.
Thường thì trong ấn tượng vốn có của mọi người, cuộc sống ở viện mồ côi chỉ toàn là tranh giành và bắt nạt, nhưng An Dã lại cảm thấy viện mồ côi khá tốt.
Từ nhỏ cậu đã thích lẳng lặng ngồi ở một góc đọc sách, một vị giáo sư từng quyên tặng cho viện mồ côi một phòng đọc sách, nơi này chính là khu vườn tâm hồn của cậu.
Khác với cậu, em gái Hạnh Dã lại hoạt bát hiếu động, cô bé thích nhất là kéo anh trai và các bạn nhỏ trong viện mồ côi cùng chơi trò chơi, nhờ tính cách hoạt bát và cởi mở, nên dù có ngoại hình khác với mọi người, cô bé cũng chưa từng bị bắt nạt lần nào.
Tuy nhiên, khi cả hai lớn dần, vấn đề thị lực của em gái càng lúc càng nghiêm trọng, nhìn đồ đạc ngày càng mờ ảo, cuối cùng gần như chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Ở trong nước, trẻ mồ côi mắc bệnh mang tính di truyền rất khó được nhận nuôi, sau nhiều lần trắc trở, mẹ viện trưởng đã tìm được một cặp vợ chồng ngoại quốc, bọn họ vừa nhìn đã để ý đến cô em gái, hứa hẹn sẽ cho cô bé được điều trị tốt nhất.
Vì vậy, vào năm bốn tuổi, em gái lên đường sang châu Âu, anh trai An Dã ở lại viện mồ côi, tiếp tục thời gian yên bình của mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, An Dã dần bộc lộ ra thiên phú về mặt chỉ số thông minh, cậu đã đọc hết toàn bộ quyển sách trong phòng đọc sách, đồng thời được vị giáo sư kia chú ý đến.
Thế là cậu bắt đầu học nhảy lớp, mười mấy tuổi đã vào lớp năng khiếu, cuối cùng mười bảy tuổi năm ấy được vị giáo sư già giới thiệu vào viện nghiên cứu trung ương.
Trong những ngày đầu ở viện nghiên cứu, An Dã đã trải qua khoảng thời gian rất khó khăn, nơi này hội tụ những bộ óc thông minh nhất cả nước, thiên phú của hắn ở đây trở nên tầm thường không có gì đặc biệt.
Nhưng may sao tính hắn vốn không thích ganh đua, chỉ tràn ngập nhiệt huyết với sự nghiệp nghiên cứu khoa học, dần dà, từ một thực tập sinh bình thường, hắn đã trở thành một nghiên cứu viên đạt tiêu chuẩn.
Không lâu sau khi hắn vào viện nghiên cứu, thành phố Côn Ngọc đã xảy ra sự kiện ô nhiễm, viện nghiên cứu trung ương nhận lệnh trong lúc nguy cấp, thành lập Cục Điều Tra Sự Kiện Đặc Biệt thuộc bộ nghiên cứu khoa học Trung Quốc với độ bảo mật cao, trực thuộc là Viện Nghiên Cứu Sự Kiện Đặc Biệt và Tổ Hành Động Đặc Biệt, hắn chính là một thành viên của viện nghiên cứu.
Sau khi vào Viện Nghiên Cứu Sự Kiện Đặc Biệt, cuộc sống của An Dã không có gì khác so với trước kia, chẳng qua không thể tùy ý ra ngoài được nữa, đối tượng nghiên cứu cũng chỉ biến thành ô nhiễm và Đọa Chủng mà thôi.
Chỉ là không ngờ rằng, chính một sự kiện đã thay đổi cả cuộc đời hắn.
Ngày 15 tháng 4 năm 2018, An Dã đang làm việc như ngày thường, đột nhiên phát hiện trong viện nghiên cứu vang lên tiếng còi báo động, loa phát thanh thông báo rằng có kẻ địch xông vào.
Là một nghiên cứu viên bình thường trong viện nghiên cứu, hắn không hề sợ hãi, chỉ bình tĩnh làm theo hướng dẫn trên loa phát thanh để đến chỗ tránh nạn.
Hắn cho rằng, mục tiêu của những kẻ đột nhập chắc chắn là khu vực nghiên cứu trung ương, chẳng liên quan gì đến một nghiên cứu viên tầm thường ở vòng ngoài như hắn.
Không ngờ là, kẻ địch liều chết đột phá vào viện nghiên cứu có hệ thống an ninh nghiêm ngặt nhất cả nước, bỏ qua hàng chục mạng Người Thức Tỉnh, thế mà chỉ có một mục tiêu, chính là hắn.
An Dã dễ dàng bị bắt đi, ngoài ra chúng không lấy đi bất cứ thứ gì khác.
Tề Giới ngờ vực hỏi:
- Ý anh là, chúng đột nhập vào viện nghiên cứu được canh phòng nghiêm ngặt, mục tiêu chỉ có mình anh?
- Đúng vậy, ngay lúc đó tôi cũng rất bất ngờ.
Bạch Truật phát ra một tiếng cười khổ.
- Tôi chỉ là một nghiên cứu viên bình thường, hai mươi năm đầu đời của tôi gần như chỉ xoay quanh việc đọc sách và làm việc, ở viện nghiên cứu cũng chỉ phụ trách những nghiên cứu thông thường, hoàn toàn không hề có tiếp xúc với khu vực trung tâm.
- Về sau, khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm giữa một đại sảnh mờ tối, toàn thân không thể động đậy. Bốn phía đứng đầy những thân hình đội mũ trùm đầu màu đen, khắp nơi tràn ngập mùi máu nồng nặc, dưới người tôi là một pháp trận khổng lồ được vẽ bằng máu tươi.
Tề Giới lập tức nhận ra:
- Nghi thức thần giáng?
- Đúng vậy, đó cũng là suy nghĩ đầu tiên của tôi.
Bạch Truật kể tiếp:
- Nhưng lúc đó tôi không hiểu, tại sao những kẻ đó lại cử hành nghi thức thần giáng cho tôi.
- Tôi cố gắng thử giao tiếp với chúng, nhưng không có bất cứ ai để ý đến tôi, chúng chỉ dùng cặp mắt ẩn dưới mũ trùm đầu nhìn thẳng vào tôi. Ngay sau đó, tất cả mọi người bắt đầu tụng niệm, phát ra những ngôn ngữ khó hiểu.
- Tùy theo nghi thức bắt đầu, tôi đột nhiên cảm giác được một luồng hơi thở đáng sợ bao trùm toàn thân, vô số lời thì thầm vang lên bên tai, dần dà, ý thức của tôi bắt đầu không ngừng chìm xuống.
Đôi mắt một vàng một hồng của Bạch Truật nhìn chăm chú vào Tề Giới, giọng nói được tổng hợp từ điện tử của hắn mang theo một cảm xúc khó tả:
- Sau đó, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang đè ép linh hồn mình, giống như một hộp cá mòi đã chật ních lại bị người ta cố nhét thêm một con cá mòi còn to hơn vào.
- Thứ bị nhét vào là linh hồn của Đọa Chủng?
Ánh mắt của Tề Giới trở nên nghiêm túc.
Bạch Truật cười khẽ:
- Đúng vậy, thứ bị nhét vào là linh hồn của Tiểu Hoàng. Linh hồn của nó tràn ngập sự điên loạn và giết chóc, chỉ có bóng tối sâu không thấy đáy, nó giống như axit sunfuric ăn mòn ý chí của tôi, chẳng bao lâu nữa ý thức của tôi sẽ bị nó hoàn toàn xóa sổ.
- Tôi không hiểu, người thường chỉ cần bị ô nhiễm ăn mòn là sẽ biến thành Đọa Chủng, nhưng về bản chất hắn vẫn là hắn, chỉ là hoàn toàn biến thành một giống loài khác mà thôi. Mục đích của nghi thức thần giáng là gì? Tiểu Hoàng mà anh nói, rốt cuộc nó đến từ đâu chứ?
- Có lẽ là đến từ một thế giới khác.
Câu trả lời của Bạch Truật khiến Tề Giới chấn động toàn thân, anh nhìn về phía Bạch Truật với vẻ khó mà tin được.
- Theo lý mà nói, lẽ ra tôi sẽ không cầm cự được bao lâu trước khi bị nó nuốt chửng, sau đó bị nó chiếm lấy thân thể. Nhưng tựa như một kỳ tích, sâu trong linh hồn nó, tôi đã phát hiện ra một bóng dáng khác biệt.
- Đó là một hạt giống bị bóng tối bao bọc, là một tia sáng yếu ớt tựa như ánh nến... Vào thời khắc cuối cùng sắp bị nuốt chửng, tôi đã dồn hết sức ôm lấy nó.
- Sau đó... tôi đã nhìn thấy một thế giới khác.
Nghe tới đây, hô hấp của Tề Giới gần như ngừng lại:
- Một thế giới khác?
- Đúng vậy, một thế giới tận thế khác tràn ngập tuyệt vọng và tử vong.
Ánh mắt Bạch Truật xuyên thẳng qua lớp phòng bị trong lòng Tề Giới.
- Ở thế giới đó, tận thế bắt đầu từ ngày 12 tháng 8 năm 2015, ô nhiễm bao phủ toàn cầu, loài người lần lượt dị hoá trở thành Đọa Chủng, những người sống sót phải chật vật cầu sinh trong tuyệt cảnh.
- Mà Tiểu Hoàng, thật ra chính là bản thân tôi ở thế giới tận thế.
Nói xong, hắn bất giác nở nụ cười, khóe miệng đã biến dị nhếch lên một độ cong kỳ quặc.
- Ở thế giới đó, tôi cũng là một thành viên của viện nghiên cứu trung ương, chỉ là sau khi ngày tận thế buông xuống, chính phủ chưa kiên trì được bao lâu đã hoàn toàn sụp đổ. Tôi cùng với bộ đội còn sót lại và các thành viên viện nghiên cứu gian nan tìm đường sống, mãi đến năm thứ hai mới thành lập được chỗ tránh nạn tại Trung Nguyên, tên là thành phố Khuyết.
- Thành phố Khuyết!
Con ngươi của Tề Giới co rút nhanh.
- Đúng vậy, sau khi thành phố Khuyết được thành lập, tôi đã thức tỉnh dị năng. Nhưng dị năng của tôi rất đặc biệt, không có bất kỳ sức tấn công nào, chỉ có thể nghe thấy một vài âm thanh kỳ quái, thứ âm thanh đó giống như tiếng rên rĩ thống khổ đến từ vực sâu, kèm theo tiếng than vỡ vụn như núi sông đang sụp đổ, đôi khi khiến tôi lầm tưởng rằng mình mắc phải bệnh tâm thần phân liệt.
- Việc thành lập thành phố Khuyết giúp tôi lần nữa trở về cuộc sống ổn định, tôi vẫn tiếp tục nghiên cứu trong viện nghiên cứu mới thành lập, gần như có thể nói là không để ý đến chuyện bên ngoài. Nhưng chẳng ngờ rằng, mới qua hai năm, thành phố Khuyết đã mất vào tay giặc...
Bạch Truật thở dài:
- Sau khi thành phố Khuyết bị chiếm đóng, tôi lại bắt đầu cuộc sống trốn chui trốn nhủi khắp nơi, nhưng do số lần bị thương ngày càng nhiều hơn, mức độ ăn mòn của ô nhiễm trong người tôi cũng không ngừng tăng cao.
- Cuối cùng, chúng tôi gặp phải Đọa Chủng cấp S, đó là một con Đọa Chủng đáng sợ có thể khống chế cảm xúc, dưới những đòn công kính của nó, đoàn đội còn sót lại tan rã, và cũng vì bị ảnh hưởng bởi dị năng của nó, chẳng bao lâu sau tôi bắt đầu rơi vào biến dị.
Rốt cuộc Tề Giới cũng đã biết hắn là ai, ở thành phố Khuyết, Tề Giới đã nghe nói nơi này được thành lập bởi viện nghiên cứu quốc gia và lực lượng tinh nhuệ nhất, trong đó có một nghiên cứu viên trẻ tuổi tóc trắng mắt đỏ, hắn đã phát minh ra vòng tay kiểm tra ô nhiễm và thuốc thăng cấp dị năng.
- Vậy rốt cuộc anh đã dùng cách nào để đến thế giới này?