CHAP 9 – QUAY TRỞ LẠI VÀ LẠI QUAY TRỞ LẠI LẦN NỮA
Ánh nắng thật chói chang.
Nếu như vật thể hình cầu đang toả sáng rực rỡ trên bầu trời thực chất đúng là mặt trời, vậy thì đúng thế… “ánh nắng” thật chói chang.
Duncan gần như mất đi cảm nhận về thời gian khi cứ chằm chằm nhìn mãi lên bầu trời, nhìn mãi cho đến khi bỏng rát 2 bên mắt đến mức không thể chịu nổi được nữa anh mới quay đi. Nhưng hình ảnh của một khối cầu “mặt trời” ấy vẫn cứ mãi hiện lên, như thể đã in sâu vào võng mạc và tâm trí của anh. Ngay cả khi nhắm chặt đôi mắt lại, vẫn hiện hữu trước anh là hình ảnh về một tinh cầu lơ lửng toả ra những ‘tia nắng’ vàng ấm cùng với những khối cấu trúc đường tròn lặng lẽ xoay quanh.
Mặt trời không có trông như thế này. Mặt trời đáng lẽ không nên trông như thế này – không có trông giống như thế trong một thế giới nơi anh thuộc về. Ngay cả khi là với một bầu trời bên trên một thế giới kì dị đi nữa, một tinh thể phía trên 9 tầng mây không thể có một hình dạng như thế này được.
Nhưng giờ anh bắt buộc phải chấp nhận lấy thực tại này thôi… nhập gia thì tuỳ tục.
Anh giờ đang ở một nơi đất khách xa lạ, ‘xa’ hơn anh tưởng rất rất nhiều. Ngay cả chính mặt trời trên bầu trời cũng đã bị biến dạng đến mức này cơ mà.
Duncan quay mặt hướng về phía cánh cửa cabin thuyền trưởng.
Đẩy cánh cửa này, anh sẽ có thể quay trở về với căn phòng anh đã gắn bó trong nhiều năm trời, quay trở về với một căn hộ nhỏ bé, lạnh lẽo và cô đơn.
Nhưng bên ngoài căn phòng nhỏ bé đó không gì khác ngoài một màn sương vô tận. “Đất mẹ” nơi anh được sinh ra như thể đã bị teo nhỏ lại với diện tích bằng với căn hộ 30 mét vuông ấy.
Một “Nhà” chỉ được ngăn cách bởi một cánh cửa, nhưng “Nhà” cũng không khác gì một con tàu đơn độc khác, lênh đênh vô định giữa sự vô tận của đại dương.
Một sự tĩnh lặng như thể thời gian đã hoàn toàn ngưng đọng lại cứ diễn ra được một lúc lâu, thì giọng của Đầu dê bắt đầu vang lên. “Thuyền trưởng, đích đến tiếp theo của chúng ta là ở đâu ạ? Ngài có kế hoạch nào chứ ạ?”
Kế hoạch á? Làm sao mà trong người Duncan có thứ gì gọi là kế hoạch chứ - mặc dù anh cũng rất muốn có một kế hoạch cụ thể để khám phá thế giới này, để từ đó xác định anh nên làm gì tiếp theo. Nhưng mà anh trong người còn chả có một tấm hải đồ, chả có biết đất liền nằm ở hướng nào, hay liệu đại dương vô tận này có điểm kết thúc của nó không nữa, nói gì đến liệu kế hoạch có hay không.
Anh chỉ mới biết cách vận hành tàu Vanished cách đây vài tiếng đồng hồ thôi đấy.
Nhưng nói gì thì nói, anh cũng vẫn suy nghĩ một hồi lâu, sau đấy anh cất tiếng, “Con tàu khi nãy Vanished đâm phải đến từ hướng nào?”
“Ngài muốn đến các thành quốc đó ấy ạ?” Đầu dê ngạc nhiên hỏi, và nhanh chóng can ngăn, “Tôi khuyên ngài nên tránh xa những vùng biển được kiểm soát bởi các thành quốc đó ạ… hiện tại thì nên là như vậy ạ. Mặc dù ngài là Thuyền trưởng Duncan vĩ đại và khét tiếng, nhưng tình trạng hiện tại của tàu Vanished thì… không được tốt như xưa, và hải quân của những thành quốc đó chắc chắn sẽ liều mạng dùng hết tất cà tài nguyên để ngăn cản… bước tiến của ngài ạ.”
Duncan cạn lời. Anh đột nhiên muốn biết vị “Thuyền trưởng Duncan” mà anh đang thế vai này đây đã làm những chuyện kinh khủng gì trong quá khứ, kinh khủng đến mức độ dường như chỉ với việc phát hiện sự xuất hiện đơn giản của Vanished tại nhân giới cũng đủ ngay lập tức huy động toàn bộ vệ binh quốc gia…
Và từ những “hàm ý tinh tế” từ Đầu dê, Duncan cũng nhận ra tình trạng của Vanished và chính bản thân anh, một “thuyền trưởng”, hiện tại có thể không được vẻ vang như người đời thường tâng bốc – vậy phải chăng hoá ra vị thuyền trưởng ma và con tàu này của hắn rong ruổi ngoài biển khơi chỉ vì không dám tiến vào bến cảng nơi nền văn minh?
Việc nói rằng bọn họ đang trên một chuyến hải trình đến nơi ranh giới của thực tại cũng là một cách nói lái về việc tự lưu đày bản thân!
Duncan cảm thấy có chút chán nản. Anh cần phải ngay lập tức tìm một cách nào đó để “hiểu” những suy nghĩ của thế giới này. Anh cần phải tìm cho bằng được một phương pháp để liên lạc với một “xã hội văn minh” của thế giới này, cho dù có phải chỉ là để tồn tại một cách lâu dài tại đây, hay là giải mã những bí ẩn và quay trở về với “Đất mẹ” thân thương của anh. Anh không thể cứ mãi trôi nổi vô định giữa đại dương bao la như thế này được. Tuy nhiên có một vấn đề khó khăn là…
“Xã hội văn minh” của thế giới này không được chung quan điểm với anh cho lắm…
Trong mắt của người bản địa, vị “Thuyền trưởng Duncan” này trông giống như một boss thế giới đang lang thang bên ngoài thành chính của người chơi vậy. Một khi mà anh xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ thôi, là bùm, ngay lập tức một quân đoàn sẽ lao vào săn đuổi anh…
Duncan thở dài. Giá như mà trên tàu Vanished có một vài cuốn sách để đọc thì anh đã không lâm vào một cái thế bị động như này rồi. Nguồn tin duy nhất của anh là từ một cái tượng gỗ dị thường luôn miệng nói không ngớt này, nhưng cũng vì một số lí do cụ thể nào đó thì anh lại không thể trực tiếp hỏi thẳng nó được.
Nhưng thật sự đấy… làm sao mà lại không có một cuốn sách nào trên con tàu khổng lồ này vậy?
Đối với những người phải di chuyển một chuyến hải trình lâu dài và đơn độc ngoài biển như này thì họ sẽ cực kì stress. Và con người cần phải có một công cụ nào đó để giải toả stress. Những thuỷ thủ bình thường không có thời gian thư thã mà đọc sách thì không nói rồi, vậy còn ngài Thuyền trưởng lỗi lạc Duncan thì sao? Ông ta không thể nào bị mù chữ, đúng chứ?
Sau cùng thì chức danh ‘thuyền trưởng’ cũng yêu cầu một lượng lớn kiến thức chuyên sâu về hàng hải. Ngay cả những tên cướp biển man rợ nhất cũng cần phải có một vị thuyền trưởng, một người có khả năng đọc hiểu những hải đồ, xác định phương hướng từ các vì sao, và có thể tính toán phương hướng di chuyển của con tàu.
Với một thắc mắc trong người, anh cẩn thận lựa chọn những từ ngữ một cách ít đáng nghi nhất mà hỏi Đầu dê: “Sách ạ? Đọc sách ở biển là một việc làm nguy hiểm ấy ạ. Những thực thể từ đáy Vực Sâu và Không gian con luôn rình rập, đợi chờ khoảng khắc không phòng bị nhất của tâm trí những phàm nhân. Những thứ duy nhất đủ an toàn để đọc là những cuốn sách ‘kinh điển’ được xuất bản từ những nhà thờ ạ. Những cuốn sách đó thì an toàn đó nhưng cũng chán và nhạt nhẽo không kém… Không phải ngài luôn không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì đến từ nhà thờ sao ạ?
Duncan ngạc nhiên.
Làm sao việc đọc một cuốn sách ở giữa đại dương lại là một vấn đề liên quan tới sinh tử được ? Và tại sao chỉ có những cuốn sách ‘kinh điển’ được xuất bản từ những nhà thờ mới đủ an toàn để đọc? Thứ lời nguyền khủng khiếp nào đã đeo bám lấy đại dương vô tận này đây?
Một ít kiến thức về thế giới cho Duncan, nhưng cùng với nó cũng là vô vàn những ngờ vực khác. Nhưng anh đành phải kìm nén lại những ngờ vực đó vào sâu trong lòng mình. Anh bước tới mép tàu, đưa mắt nhìn lấy một đường chân trời vô tận ngăn cách giữa bầu trời và mặt biển xanh.
“Mặt trời” toả óng ánh những tia nắng vàng rực rỡ, lung linh phản chiếu từ những con sóng nhấp nhô trên mặt biển. Đây sẽ là một cảnh tượng choáng ngợp và mê hồn nếu như không ai để ý tới diện mạo dị thường của “mặt trời”.
“Ta muốn nghe ý kiến của ngươi,” Duncan nói sau khi đã cẩn thận suy xét. “Ta đã quá mệt mỏi trong sự vô định rồi. Có lẽ…”
Chưa kịp nói hết câu, một “cảm giác” kì lạ độc nhất nào đó le lói trong anh. Cảm giác đó đến từ sự kết nối giữa anh và tàu Vanished, cho anh một cảm giác về sự xuất hiện của một “vật thể lạ” trên con tàu. Ngay lập tức sau đó, một tiếng rầm nặng nề vang lên như thể “vật thể lạ” đó vừa rơi lên trên boong tàu.
Duncan nhăn mặt và nhanh chóng rút khẩu súng cạnh từ hông ra. Với một thanh đơn kiếm trên bàn tay còn lại, anh vội vã chạy tới nơi phát ra tiếng động.
Lát sau, anh chạy tới phía đuôi của boong tàu, và thứ đang nằm yên rỉ nước ở đấy khiến cho anh phải nổi da gà và chết lặng.
Đó là một chiếc hòm gỗ tựa như một cỗ quan tài được chạm khắc công phu.
Là con búp bê dị thường đó.
Một cảm giác kinh dị và rùng rợn lướt qua Duncan khi anh quan sát nắp quan tài, như thể nó sẽ bật dậy ngay lập tức một khi anh đang không chú ý. Và rồi anh để ý thấy rằng những chiếc đinh anh đóng ban nãy trên chiếc hòm gỗ này đã hoàn toàn biến mất. Những chiếc đinh theo ‘bình thường’ đáng lẽ ra phải đang đóng chặt và cố định lại nắp hòm.
Sau một hồi cẩn trọng quan sát, Duncan quyết định một bên tay nắm chặt lấy cây súng cạnh, và bên tay còn lại luồng lưỡi gươm vào khe hở và cậy bật mở chiếc nắp hòm ra.
Nắp hòm mở ra sau những tiếng kêu cót két. Và vẫn nằm bất động, vô hồn bên trong là một con búp bê kiểu gothic, lót xung quang cô nàng là những tấm nhung lụa đỏ, tô điểm cho “chiếc giường” của một nàng công chúa đã ngủ sâu.
Duncan quan sát con búp bê sau vài giây và trịnh trọng cất lời với một giọng điệu nghiêm túc (tin rằng trong khoảng khắc đó anh đã thể hiện đủ uy quyền của mình), “Nếu như ngươi ‘sống’, đứng dậy và trả lời ta ngay lập tức.”
Anh lặp lại 2 lần nhưng con búp bê vẫn cứ nằm yên đấy, không một chút động đậy.
Duncan nhìn chằm chằm vào “cô nàng” và cuối cùng đành bảo rằng, “Được thôi, vậy thì ta cho ngươi xuống biển tiếp vậy.”
Dứt lời, anh đóng sầm nắp hòm lại, sau đó đóng thêm những chiếc đinh quan tài hình chữ thập vào chiếc hòm gỗ. Đóng đinh xong, anh lấy thêm một sợi xích bằng sắt quấn chặt lấy chiếc hòm.
Xong xuôi, Duncan thoả mãn đứng dậy phủi tay. Anh nhìn lấy thành quả của mình, một “cỗ quan tài” được quấn chặt bởi những sợi xích kim loại và đinh sắt. Anh gật đầu và nói, “Lần này thì ngươi không thể mở được nắp hòm luôn nhé.”
Sau đó thì với một cú sút, anh lại tiễn nó về với biển sâu.
Quan sát chiếc hòm từ từ chìm vào trong lòng nước, Duncan thở phào nhẹ nhỏm và quay người rời khỏi đuôi tàu.
Tuy nhiên giữa đường, anh đột ngột quay phắt lại phía sau và nhìn về hướng trôi của chiếc hòm trên mặt biển.
Chiếc hòm gỗ vẫn lặng yên trôi đi cùng với những con sóng.
Duncan gật đầu và quay người lại đi tiếp. Nhưng được một lúc thì anh lại đột ngột quay người lại lần nữa.
Chiếc hòm vẫn cứ trôi tên mặt biển, trôi đi một khoảng khá xa con tàu rồi.
“Đáng lẽ ra mình nên gắn thêm vào một vài viên đạn pháo nữa cho nó chìm hẳn luôn…” Duncan lẩm bẩm và cuối cùng quay người tiếp bước đi thẳng về phía cabin thuyền trưởng.
“Ngài khó khăn với cô nàng đó quá ạ.” Giọng của Đầu dê vang lên trong đầu anh.
“Câm đê, sao ngươi có thể gọi một con búp bê nguyền rủa là một ‘cô nàng’ được chứ?”
“Thì, trông cô ấy có thể là một con búp bê bị nguyền rủa… nhưng làm gì có thứ gì trên Vô Cận Hải nguyền rủa bằng con tàu Vanished và ngài thuyền trưởng vĩ đại Duncan được nữa chứ ạ? Thuyền trưởng à, cô ta thực chất khá là hiền lành và vô hại ấy ạ…”
Duncan: “…”
Sao chiếc tượng gỗ này có thể trông thật tự hào khi nhắc về những “chiến tích” lừng danh của tàu Vanished và Thuyền trưởng Duncan vậy nhỉ?
Có lẽ cảm nhận được một sự không vừa ý từ sự im lặng của thuyền trưởng, Đầu dê ngay lập tức chuyển chủ đề và nói, “Thuyền trưởng, ngài vừa nãy mới hỏi ý kiến của tôi. Ngài muốn hỏi cụ thể như…”
“Nói sau đi. Giờ ta muốn nghỉ ngơi một chút. Di chuyển Vanished trong Linh Giới khiến ta cạn kiệt sức lực rồi. Hiện tại thì ngươi nên im lặng đi.”
“Vâng, thưa thuyền trưởng.”
Chiếc tượng gỗ im lặng, và Duncan lặng lẽ bước vào cabin Thuyển trưởng. Anh tiến lại chiếc bàn điều hướng, và từ từ đưa đôi mắt quan sát tấm hải đổ trãi trên nó.
Và ánh mắt anh như đông cứng lại sau một hồi quan sát.
Có một sự thay đổi nhỏ trên tấm hải đồ, những mảng mây mù luôn động đậy bao phủ lấy toàn bộ tấm giấy dường như đã tiêu tan đi đôi chút, và vùng biển xung quanh tàu Vanished đột ngột hiện lên rất rõ ràng!
Liệu có thể tấm hải đồ này sẽ luôn cập nhật trên thời gian thực dựa vào những thông tin mà tàu Vanished cảm nhận được khi đang căng cánh buồm chăng?
Duncan ngay lập tức đưa khuôn mặt anh gần hơn về phía bàn điều hướng, tập trung hoàn toàn về những thay đổi nhỏ trên tấm hải đồ.
Tuy nhiên, với một tiếng “rầm” vang lên, Duncan giật nảy mình, cắt mất đi sự tập trung cao độ của anh.
Sâu thẳm trong tâm trí anh, một lần nữa là một tín hiệu phát ra từ tàu Vanished, một tín hiệu phát ra từ “một vật thể lạ xuất hiện trên con tàu”. Nhấp nháy từ từ, cảnh báo anh về sự đổi chiều của một số phận đơn độc giữa đại dương.