CHAP 10 – KHÔNG CÒN ĐƯỢC TRANG TRỌNG NỮA CHO LẮM
“Cỗ quan tài” đã quay trở lại.
Trên boong tàu Vanished, Duncan vô hồn đưa mắt nhìn chiếc hòm gỗ đang nằm trước mặt anh. Những giọt nước rỉ xuống sàn từ mép hòm, xác nhận rằng trí nhớ của anh không hề sai, rằng chiếc hòm gỗ này đúng là đã rơi xuống mặt biển cách đây không lâu.
Một cảnh tượng kinh dị đem đến sự rùng rợn sởn gai óc cho bất cứ người nào phải trải qua. Nhưng bằng một cách nào đó, Duncan lại có thể giữ được một sự bình tĩnh đến kì lạ.
Có lẽ bởi vì hiện tại anh đang ở trên một con tàu ma vốn đã vô cùng kì quặc này, hay có lẽ là do anh đã trải nghiệm cơn hồi hộp đứng tim sau khi ‘ôm cua tại Linh Giới’ và một sự va chạm ma hoặc với một con tàu kim loại nào đó. Cũng có thể là do anh đã đối phó với Đầu dê trong suốt những ngày qua. Cũng có thể là do tất cả gộp lại, dường như cho Duncan một sự miễn nhiễm với mọi sự siêu nhiên kỳ quặc trên thế giới này rồi.
Thật ra lúc nãy trong lúc anh sút vị “cô nương khớp nối bị nguyền rủa” này xuống biển, anh cũng đã lờ mờ đoán ra là mọi chuyện nó sẽ không đơn giản như vậy.
Anh nhìn xuống và không hề ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng những chiếc đinh sắt và vòng xích quấn quanh chiếc hòm gỗ ban nãy đã biến mất. Anh sau đó cúi xuống và dùng thanh kiếm cướp biển của mình để cạy nắp “cỗ quan tài” một lần nữa.
Con búp bê gothic đẹp mê hồn vẫn nằm yên bên trong, bên trên những nhung lụa đỏ, với đôi tay chắp lại, và một khí chất thanh thoát, tao nhã.
Nhưng lần này, Duncan phát hiện ra rằng bên viền váy của cô nàng dường như bị nước biển làm ẩm – cùng với nó là một mùi hương thoang thoảng của nước biển phát ra từ bên trong.
Hiện tại, ngoài việc cứ liên tục quay trở lại đây, con búp bê kì quặc này vẫn chưa thể hiện một hiện tượng hay hành vi bất thường hay nguy hiểm nào. Nhưng với chỉ là một hành động “quay trở về” thôi thì cũng đủ nồng nặc mùi “nguyền rủa” rồi.
Duncan chằm chằm vô cảm nhìn con búp bê được một lúc rồi phá vỡ sự tĩnh lặng bằng một nụ cười hiểm ác, “Đột nhiên ta thấy tò mò thật đấy và là một người bình thường ta sẽ tìm cách thoả mãn cơn tò mò này…”
Dứt lời, anh quay người rời khỏi đuôi tàu, yên tâm để lại con búp bê.
Mặc dù cá nhân anh khá thận trọng và không hề muốn lại gần con búp bê này một chút nào, nhưng dựa vào những hiểu biết của anh về tàu Vanished và từ Đầu dê, anh biết rằng việc tạm thời để lại con búp bê trên boong tàu sẽ không phát sinh ra vấn đề gì cả. Ngay cả khi cô nàng đột ngột trở nên bạo lực thì trên tàu này sẽ có đủ “vật thể sống” để “quan tâm” tới cô nàng.
Và lần này thì anh cũng có một vài “sự chuẩn bị” dành cho con búp bê đấy.
Duncan bước đi trên boong tàu, mở cánh cửa dẫn xuống tầng dưới và bước xuống trên chiếc cầu thang gỗ mục rữa từ thời xa xưa. Bước xuống khoang cabin tầng dưới, một khoang tàu ở tầng trung gian, nằm giữa boong trên và khoang dưới con tàu. Đây chính là nơi chứa đựng những ụ pháo chính của con tàu. Những ụ pháo lỗi thời được bao phủ bởi những tấm ván gỗ đen mốc và nằm yên ở 2 bên boong, bên cạnh là những thùng thuốc súng đen ngòm và những quả đạn pháo bằng sắt đặc được xếp chồng lên nhau, dường như được tích lũy từ cả thế kỷ.
Anh lướt mắt qua những đồ vật đang toả ra vẻ cổ kính này và chợt nghĩ ra được điều gì đó.
Trên con tàu này không có “người” nào khác ngoài anh. Vậy thì ai là người vận hành những khẩu pháo này đây?
Phải chăng những khẩu pháo này cũng tương tự như tàu Vanished, tự mình nạp đạn và nổ pháo luôn?
Vậy còn bể chứa nước ngọt trên con tàu thì sao? Nó sẽ tự mình làm đầy chứ? Còn những chổ bị phá vỡ, hư hỏng nữa? Nó sẽ cũng tự vá lại luôn chứ? Hay đúng hơn là… liệu con tàu này có thể bị phá vỡ và hư hỏng không ấy chứ?
Những dấu chấm hỏi cứ hiện trên đầu anh, và anh cũng không thể nào tìm ra một cách nào để bắt đầu giải thích chúng cả.
Duncan nhận thức rõ rằng hiểu biết của anh về con tàu này vẫn còn rất hạn chế. Mặc dù anh đã khám phá con tàu này ở một mức độ nào đó trong những ngày qua, nhưng anh chỉ mới hiểu sơ sơ về cấu trúc bên trên của nó. Còn phía bên dưới là một nơi kì dị và tăm tối hơn rất nhiều so với boong trên. Cũng bởi anh cũng đã hi vọng là mình có thể rời khỏi căn hộ “hội người độc thân” và trở về thế giới thật nơi Trái Đất thân thương của anh, nên là anh cũng không dành quá nhiều sức lực và thời gian để khám phá hết con tàu Vanished. Và cũng vì vậy mà những hành động của anh ở “phía bên này” thiếu đi một động lực nhất định để cố gắng.
Nhưng giờ thì anh đã khác, anh đột nhiên cảm thấy một sự tò mò ngày một to lớn của anh dành cho con tàu này, hay có lẽ… là một sự “kiểm soát” ngày một lớn.
Đây là con tàu của anh, và anh nên hiểu rõ về con tàu Vanished này.
Có lẽ sự thay đổi này là do anh chạm vào bánh lái tàu chăng.
Anh cũng không biết nữa, anh lắc đầu và gạt qua một bên những dự định khám phá con tàu. Sau đó anh từ từ bước đến những chồng đạn pháo…
Sau một hồi lâu, Duncan quay trở lại phía đuôi tàu, vác trên vai anh là bao tải đựng một vài viên đạn pháo. Y như anh nghĩ, con búp bê vẫn cứ nằm yên bên trong chiếc hòm gỗ.
“Nãy giờ nó có động đậy gì không?”
“Không hề ạ,” ngay lập tức trả lời trong đầu anh là giọng của Đầu dê. Và như đã hết chịu nổi được nữa, nó nói một tràng liên tục, “Cô nàng này cũng rất điềm đạm y như vẻ ngoài của mình vậy ạ. Ngài nên tin tưởng phán đoán của tôi đi. Khi mà cô ấy đã năm lần bảy lượt quay trở lại con tàu này thì chắc hẳn cô ấy và Vanished đã có một mối liên kết nào đó rồi đấy ạ. Một nhà làm vườn lừng danh từng nói rằng…”
“Im đê.”
“Âu.”
Duncan lặng lẽ nhìn lấy con búp bê trong cỗ quan tài.
Anh không biết liệu nó vẫn đang giả vờ ngủ sâu hay thật sự nó không thể di chuyển, nhưng mà chuyện đó không còn quan trọng với anh nữa.
Anh muốn thoả mãn sự tò mò của mình.
Một viên đạn pháo tròn được đặc lại hoàn toàn chỉ bằng sắt. Khỏi cần nói thì anh cũng biết nó rất nặng. Một khi muốn “tử hình” một tên phản bội nào trên con tàu, thì chỉ cần buộc một viên này lên người tên đó và thả xuống biển. Cho dù có lão làng, kinh nghiệm đến mấy thì cũng sẽ chìm nghỉm xuống đáy biển thôi.
Và Duncan thì “dành tặng” cho chiếc hòm gỗ này tận 4 viên… và anh quay lại và đem thêm 4 viên nữa.
8 viên đạn này gần như chiếm hết chổ bên trong cỗ quan tài. Cô nàng búp bê gothic trang trọng giờ đây được bao quanh bởi những viên đạn sắt to lớn, toả ra một bầu không khí… vũ trang.
Thanh tao, trang trọng thì không còn đó nữa. Nhưng bí ẩn và nguy hiểm thì vẫn còn nồng nặc toả ra.
Duncan một lần nữa đóng chặt cửa hòm lại, sau đó cật lực đẩy chiếc hòm ra mép boong. Ngay cả với sức khoẻ của anh hiện tại thì việc đó cũng chả hề dễ dàng gì.
Cuối cùng anh sút mạnh cỗ quan tài này xuống thêm lần nữa.
Tiếng nước vỡ oà bên dưới, và chiếc hòm gỗ cứ thế mà nhanh chóng chìm xuống đáy biển.
Nhưng Duncan vẫn cứ đứng đó, quan sát vị trí rơi của chiếc hòm một lúc rất lâu.
Bỗng vang lên một giọng từ Đầu dê trong đầu anh, “Thuyền trưởng à, ngài suy nghĩ lại rồi ạ? Nếu ngài thấy tiếc khi quăng chiến lợi phẩm của mình như vậy thì Vanished có thể vớt nó lên bằng mũi neo ấy ạ. Mặc dù đó không phải là cách mũi neo hoạt động, nhưng mà nó nói là nó sẽ cố gắng thử ấy ạ…”
“Im đê.”
“Nhưng ngài cứ nhìn mãi được rất lâu rồi ấy ạ…”
“Im đê được không.”
“Âu~”
Duncan thở dài.
Trước sự nhiều chuyện của chiếc tượng gỗ này, anh không khỏi mà cực kì nhức cái đầu.
Anh đau đớn đứng bên mép tàu trong vài phút, cố gắng duy trì một phong thái nghiêm túc và lãnh đạm sao cho phù hợp với hình ảnh của một vị thuyền trưởng uy quyền. Sau một hồi rất lâu, anh bắt đầu cảm thấy mình như một thằng ngốc si tình vậy. Và cuối cùng, anh lấy lại vẻ trang nghiêm của mình và từ từ bước xuống boong giữa con tàu.
Sau một hồi tĩnh lặng, Duncan đột nhiên bước tới phần đuôi tàu của boong giữa. Anh mở một ô cửa sổ quan sát nằm ở chính giữa 2 khẩu pháo và tập trung nhìn sự chuyển động của mặt nước.
Không lâu sau đó, giọng của Đầu dê lại phá vỡ sự tĩnh lặng, không thể cưỡng lại mà hỏi, “Thuyền trưởng, ngài đang làm gì vậy ạ…”
Tập trung cao độ quan sát mặt biển, Duncan không động đậy đầu của mình mà trả lời, “Ta thấy tò mò làm sao ‘con búp bê bị nguyền rủa’ đó có thể quay trở lại con tàu.”
“Um… bởi vì nó là ‘con búp bê’ bị nguyền rủa?”
“… Ta rất trân trọng ‘kiến thức hữu ích’ đó của ngươi nhưng mà ngay cả việc nó có bị nguyền rủa hay không, thì việc quay trở lại con tàu cũng có quá trình của nó. Nó muốn giả vờ ‘chết’ nhưng nó cứ liên tục quay trở lại con tàu. Ta tin là nó lí do để làm vậy, và ta tin nó có thể giao tiếp… Nhưng nó cứ giữ im lặng mãi, vậy nên ta sẽ tìm ra một cách để bắt quả tang nó và cố gắng giao tiếp với nó xem sao.”
Nghe lời giải thích của Duncan, Đầu dê im lặng được 2 giây và cẩn thận hỏi tiếp, “Thuyền trưởng… trông ngài có vẻ thú vị với nó nhỉ? Aa, đó là một tính hiệu tốt đấy ạ! Những lần trước khi ngài tỉnh dậy thì tâm trạng của ngài không được tốt cho lắm, và ngài cũng gần như không thèm để ý tới bất cứ thứ gì cả. Vị thuyền phó thứ nhất và thứ hai luôn trung thành này của ngài sẽ…”
“Im đê.”
“Âu.”
Sau khi Đầu dê đã im lặng, Duncan tiếp tục tập trung quan sát sự chuyển động của mặt biển. Những con sóng vẫn cứ mãi bình yên trước tầm nhìn của anh.
Có vẻ như là “cỗ quan tài” đó đã chìm sâu xuống đáy biển và không thể quay trở lại con tàu được nữa.
Tuy nhiên dựa vào kinh nghiệm từ 2 lần trước, lần này Duncan kiên nhẫn hơn một chút. Anh lặng lẽ đếm từng giây, kiên nhẫn chờ đợi, và quan sát mặt biển dưới dòng chảy của thời gian.
Và rồi, một bóng đen thật sự đã xuất hiện trong tầm nhìn của anh.
Trong sự vập vờn của những con sóng, một bóng đen từ đằng xa hiện trong mắt anh. Nó là một chiếc hòm gỗ được điêu khắc tinh xảo, lướt đi trên những con sóng như một chiếc thuyền đơn độc lướt qua cơn bão. Và trong chiếc hòm gỗ đó, đang ôm lấy nắp hòm và đứng một tư thế lướt sóng mạnh mẽ là một con búp bê gothic kiêu sa.
Con búp bê gothic này thì không còn được trang trọng nữa cho lắm; Mà nó còn thực sự cực kì quái dị hơn cả việc cố nhét 8 viên đạn pháo bên trong một chiếc hòm gỗ.
Còn Duncan thì cực… cực kì shocked.