CHAP 12 – VỊ THUYỀN TRƯỞNG MA VÀ CON BÚP BÊ BỊ NGUYỀN RỦA
Giữa một căn cabin sang trọng, mặt đối mặt nhau qua một cái bàn điều hướng rộng lớn, là vị Thuyền trưởng Duncan của con tàu Vanished và một cô nàng búp bê bị nguyền rủa, “người” đã tự gọi mình là “Alice”. Khuôn mặt bọn họ ai đấy cũng đều căng thẳng thấy rõ, khiến cho bầu không khí trong căn cabin này đây được bao trọn lấy một bầu không khí ngột ngạt đến khó tả.
Cô nàng búp bê dường như đang rất lo lắng. Mặc dù chính Thuyền trưởng Duncan cũng đã tạm hứa là sẽ không làm gì đến an nguy của cô, nhưng việc phải chào đón một ánh mắt sắc lạnh và dò xét, cộng thêm với một áp lực “siêu cấp vip pro” toả ra từ Duncan thì cô không thể tài nào thư thả nổi. Mặc dù có là một con búp bê bị nguyền rủa đi chăng nữa thì cô cũng phải chịu đựng sự căng thẳng cùng cực này.
Cô, vẫn duy trì một tư thế ngồi thanh lịch và tao nhã nhưng những ngón tay lo lắng bấu chặt lấy gấu váy ấy như đã tố cáo lên sự căng thẳng trong cô.
Duncan vẫn còn giữ im lặng, anh vừa quan sát bóng hình trước mặt anh và vừa suy tư. Một con búp bê như được điều khiển bởi một thế lực vô hình nào đó mà những người phàm trần mắt thịt không thể nào nhận thức được. Con búp bê – một vật thể rõ ràng cấu tạo không từ máu, từ thịt nhưng vẫn có thể nói, đi lại, và thậm trí ngay cả việc sở hữu một nhiệt độ cơ thể nhất định – cô, là một “thực thể dị thường siêu nhiên”. Nếu như đây là nơi quê hương của anh, con búp bê này chắc chắn sẽ được rất nhiều sự chú ý từ giới khoa học, dễ dàng lấp đầy tận 3 tập rưỡi của một bộ phim tài liệu.
Duncan không biết một con búp bê như Alice thuộc về loại tồn tại nào trên thế giới này. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian qua, anh cũng đã gián tiếp thu thập được một vài thông tin liên quan tới những vấn đề này từ Đầu dê. Anh biết rằng trên khắp thế giới này tồn tại những hiện tượng siêu nhiên dị thường, nhưng để gặp được những hiện tượng đó cũng rất chi là hiếm. Vậy mà bây giờ, quý cô búp bê này thì lại…
Duncan đoán rằng cô nàng này chính là một tồn tại đặc biệt giữa một thế giới tràn đầy những sự siêu nhiên và kì quái này.
Và suy đoán của anh cũng không hoàn toàn là vô căn cứ. Con tàu hơi nước mà Vanished va phải là một con tàu mới, được điều hành bởi hàng trăm thuỷ thủ kinh nghiệm và được đào tạo bài bảng. Anh đã tận mắt chứng kiến những thuỷ thủ vẫn cố gắng giữ vững vị trí của mình mặc dù họ đang trong một trạng thái vô cùng sợ hãi. Hơn nữa trên con tàu cũng có vô số những vật dụng và khoang tàu mà anh không hề biết một chút gì về tác dụng của bọn chúng. Và rất nhiều trong số đó được chạm khắc lên những biểu tượng cổ ngữ mang một vẻ tương đồng đáng sợ với những kí tự trên “cỗ quan tài” của Alice…
Vậy nên, con tàu hơi nước tiên tiến đó chắc hẳn đang trong một nhiệm vụ hộ tống, hay nói cách khác, “vận chuyển” Alice, một con búp bê bị nguyền rủa tới một nơi nào đó.
Duncan chỉnh lại tư thế ngồi, và quan sát Alice với một ánh mắt thư thái nhưng không kém phần sắc xẽo. Không nghi ngờ gì nữa, tàu Vanished đã rước cho mình một vị “khách” rất đặc biệt.
Nhưng nhìn từ góc độ khác, hành xử của cô nàng búp bê này có vẻ như cũng không quá tệ. Thực tế là có một bản chất khá là rụt rè và nhút nhác là đằng khác.
Thì, đầu của cô nàng cũng tự động rơi đi mất ngay cả khi anh còn chưa kịp mở miệng nói thêm câu nào cả cơ mà.
“Cho tôi hỏi…” có lẽ vì sự im lặng kéo dài và sự dò xét quá chi là kĩ lưỡng từ Duncan đã trở nên quá sức đối với cô, Alice không nhịn nổi nữa mà cất lời. “Còn gì nữa không ạ…”
“Ngươi đến từ đâu?” Duncan cuối cùng cũng thu hồi lại ánh nhìn dò xét của mình, thu hồi lại một áp lực đè nặng lên người Alice và điềm tĩnh hỏi.
Alice do dự một hồi, như đang cố gắng hiểu ý nghĩa thật sự của câu hỏi đó. Vài giây sau, cô gõ nhẹ nhàng chiếc hòm gỗ bên dưới và trả lời. “Từ đây ạ.”
Nghe xong, Duncan ngay lập tức cau mày lại và cạn lời. “…”
“Thì đương nhiên, ta biết là ban nãy ngươi đang nằm trong chiếc hòm này mà,” anh ho một tiếng, “Nhưng ý ta hỏi là ngươi đến từ chổ nào – nguồn gốc ấy, hiểu không? Ngươi có quê hương của mình hay là một điểm xuất phát nào hay không?”
Alice suy nghĩ một hồi và thành thật lắc đầu. “Tôi không thể nhớ ạ.”
“Ngươi không thể nhớ?”
“Con búp bê nào mà có quê hương ạ?” Alice gập tay mình lại trên đùi, vẫn giữ một tư thế nhã nhặn và thật thà trả lời, “Hầu hết những gì mà tôi có thể nhớ được là khi tôi đang nằm bên trong chiếc hòm thôi ạ. Tôi vẫn cứ nằm yên đó, trong khi được vận chuyển từ nơi này đến nơi khác. Có một vài những lúc tôi có thể mơ hồ cảm nhận được những con người di chuyển xung quanh chiếc hòm, hay là những ánh mắt quan sát chiếc hòm từ bên ngoài… À, tôi vẫn còn nhớ được những cuộc trò chuyện thì thầm bên ngoài nữa. Những con người bên ngoài chiếc hòm gỗ, canh gác tôi sẽ thì thầm một số chuyện với một giọng điệu sợ hãi và lo lắng…”
Duncan ngạc nhiên, hoài nghi hỏi. “Thì thầm chuyện gì bên ngoài cơ?”
“Chỉ là một vài chuyện đời thường khô khan và buồn chán ấy mà.”
“Nhưng mà ta tò mò,” Duncan nghiêm túc nói. Anh tin rằng có thể những lời thì thầm đó thật sự cũng chỉ là những vấn đề đời thường thôi, nhưng mà anh cũng cần phải tìm hiểu từng chút một về thế giới này, bao gồm cả việc lắng nghe những cuộc tám chuyện nhàn rỗi của những con người bình thường.
“…Được thôi ạ, điều mà tôi thường nghe thấy nhất là một cái tên, Dị Thường 099 có vẻ là cách bọn họ gọi tôi và chiếc hòm gỗ. Nhưng mà tôi không thích cái tên đó; bởi vì tôi có cái tên riêng của mình,” Alice thuật lại từ kí ức của mình. “Bên cạnh việc đó thì tôi còn thường nghe được những thứ như phong ấn và lời nguyền, nhưng những kí ức đó thì khá là mơ hồ nên tôi cũng không chắc nữa. Khi mà tôi nằm ở trong chiếc hòm thì hầu hết thời gian tôi chỉ dành để ngủ nên cũng không chú ý đến bên ngoài cho lắm.”
Cô nàng búp bê từ tốn nói, và đột nhiên như thể vừa chợt nhớ thêm điều gì đó. “À, thật sự thì tôi cũng nhớ là mình đã nghe gì đó cách đây không lâu, có lẽ là từ trước khi tôi lên tàu của ngài cơ. Những giọng nói bên ngoài chiếc hòm gỗ thường hay nhắc về một nơi, thành quốc Pland, như thể đó là đích đến của họ… và cũng có lẽ là nơi mà tôi được giao cho chăng?”
“Thành quốc Pland?” Ánh mắt của Duncan trở nên trầm lặng hơn hẳn và anh lặng lẽ ghi lại cái tên.
Cuối cùng thì anh cũng có được một ít thông tin hữu ích, mặc dù có khi nào thật sự cần đến nó không thì anh lại không biết.
Ngẩng mặt lên, anh nhìn thẳng vào mắt cô nàng búp bê và hỏi. “Còn gì nữa không?”
“Hết rồi ạ, ngoài việc nghe lỏm ra thì hầu hết thời gian tôi giành ra chỉ để ngủ, thưa thuyền trưởng,” cô nàng búp bê nhã nhặn nói tiếp. “Thử tưởng tượng khi mà ngài bị nhốt bên trong một chiếc hòm to lớn như một cỗ quan tài, và xung quanh thì liên tục dồn dập vào tai là những tiếng thì thào, thì ngài có thể làm gì khác ngoài ngủ không ạ? Ngài nghĩ tôi nên gập bụng bên trong chiếc hòm đó hay sao ạ?”
Khoé miệng Duncan giựt giựt vài cái.
Cô nàng có một thái độ thanh lịch và trang nghiêm, và những lúc đầu của cô ấy vẫn còn trên cơ thể, cô hiện lên như là một cô nàng quý tộc với một vẻ đẹp thanh tao. Nhưng thực tế, cô nàng không chỉ dùng một cái nắp của một cỗ quan tài lướt đi trên mặt sóng, mà còn thở ra những câu khịa khiến người khác như muốn sặc tới chết.
Một hình ảnh tươi mới của Quý cô Alice nhanh chóng hình thành trong tâm trí Duncan.
Tuy nhiên cay cú là thế, anh vẫn giữ thể diện bên ngoài một hình ảnh Thuyền trưởng Duncan điềm tĩnh và uy nghiêm, chỉ đơn giản “Hmm” nhẹ một cái và tiếp tục, “Vậy, ngoài việc ngủ, thì ngươi chả có tí kiến thức nào về thế giới bên ngoài chiếc hòm. Ngươi không thể cho ta biết những tình hình hiện tại của thế giới, hay cả những vị trí cụ thể của những cảng biển hay các thành quốc.”
“Đáng tiếc là đúng như vậy ạ, thưa Thuyền trưởng,” cô nàng búp bê thật thà gật đầu, nhưng liền mở to mắt hốt hoảng như vừa nhận ra điều gì đó. Cô lo lắng nhìn Duncan và hỏi. “Vậy… ngài tính sẽ vứt bỏ tôi lần nữa vì tôi không có giá trị gì cho ngài ạ?”
Duncan chưa kịp mở lời thì Alice lại tiếp tục, “Được thôi ạ, tôi hiểu mà. Sau cùng thì đây là tàu của ngài mà. Nhưng lần này xin ngài làm ơn đừng nhét thêm viên đạn pháo nào vào trong hòm được không ạ?... thật sự đấy ạ, mấy viên đạn đó khá là quá đáng luôn ấy ạ…”
Quả đúng thật là cô nàng búp bê này chả hề vui khi được “tặng quà” gì cả, nhưng cô cũng cố giữ phép tắc mà không nói thẳng ra hết “lòng thành” của mình.
Duncan cũng cảm thấy khá là ngại khi anh cũng không cân nhắc đến việc anh nên “bàn bạc” với người trong cuộc trước mà lại nhét luôn những viên đạn pháo đó vào trong hòm luôn. Cũng vì lúc ấy, hình ảnh con búp bê bị nguyền rủa này trong anh chả khác gì so với mấy con búp bê trong mấy bộ phim kinh dị anh thường hay xem.
Vậy nên những quyết định để đối phó với những thứ “ siêu nhiên” của anh lúc ban đầu giờ lại quay trở lại như dội một gáo nước lạnh vào mặt anh, khiến anh có đôi chút ngại ngùng và lúng túng.
Nhưng Duncan này cũng có một khuôn mặt khá là dày, sự nham hiểm và khả năng giữ một vẻ mặt uy nghiêm của anh như đã ăn sâu vào máu, miễn là dây thần kinh của anh không bị chạm, thì anh vẫn có thể giữ vẻ mặt đó trong mọi tình huống. Vậy nên, anh mặc kệ sự ngại ngùng đó của anh mà chỉ đơn giản lắc nhẹ đầu. “Ta vẫn chưa quyết định việc sẽ quăng ngươi xuống biển hay không. Bởi sau cùng, trông ngươi có vẻ sẽ luôn tìm cách quay trở lại con tàu. Ta chỉ tò mò tại sao ngươi lại cứ quay trở lại tàu Vanished này thôi. Ngươi có vẻ cũng nhận ra sự nguy hiểm của ta và con tàu này. Vậy tại sao ngươi lại không tránh xa mối nguy hiểm đó?”
“Ngài gọi con tàu này là Vanished ạ? À thì, tôi thực sự cũng có chút… sợ ngài và con tàu này của ngài, nhưng so với biển sâu thì cái nào mới đáng sợ hơn ạ?” Cô nàng búp bê nhẹ nhàng đưa đôi mắt hướng về vị thuyền trưởng ma trước mặt cô. Phản chiếu trong đôi mắt ấy, là hình bóng của một người đàn ông gần như bị nuốt chửng bởi một màn đêm vô tận, kéo theo một cảm giác của sự “không tồn tại” của “cái không” trong hư vô lên trên sự “tồn tại” của anh ta. Một màn đêm hoà quyện vào sự tăm tối trong hiện thực ở căn cabin, một thực tại xếp chồng lên “thực tại” một cách gượng ép. Nhưng khi phải đối mặt với nghịch lí quái dị và ngộp thở này, thì những “thứ” ẩn nấp dưới những “đáy sâu” của Vô Cận Hải mới là những thứ nguy hiểm gấp bội lần với một Dị Thường 099 như cô. “Trong thế giới này, làm gì có thứ nào nguy hiểm hơn những đáy sâu của đại dương ạ, thưa ngài thuyền trưởng?”