Tàn Dư Nơi Biển Sâu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web novel - Chap 13 - Cột sống cổ khi ngủ quá lâu

CHAP 13 CỘT SỐNG CỔ KHI NGỦ QUÁ LÂU

Biển sâu là một thứ gì đó rất đáng sợ.

Alice, tuy là một con búp bê, cô vẫn có thể biểu hiện ra được những biểu cảm rất chân thật, rất “người” nhờ một đôi mắt và những cơ mặt như thể được lấy ra từ chính da thịt của con người. Vậy nên Duncan có thể cảm nhận rõ ràng được một sự sợ hãi và sự chống cự lại với biển sâu từ cô… hay đúng hơn là, những “thứ” nằm ở dưới biển sâu. Chuyện này, cộng thêm với lần anh bước vào Linh Giới và chạm chán với những hiện tượng siêu nhiên dị thường ở ranh giới, khiến anh nhận ra đại dương nơi anh đang đứng ẩn chứa vô vàn những kinh dị kinh khủng chỉ có những tâm trí điên loạn mới có thể tưởng tượng ra nổi.

Kinh dị là vậy, mà con tàu Vanished và con tàu hơi nước khi nãy lại có thể dong buồng di chuyển giữa một biển trời bao la, vô tận này.

Chuyện này khiến cho anh tò mò về một viễn cảnh tương lai – Về một nơi đất liền ở thế giới này, nó sẽ trông như thế nào? Hay nói đúng hơn, là liệu đất liền ở thế giới này có ‘bình thường’ như anh nghĩ không?

Vậy mà cô nàng búp bê lại không thể trả lời cho anh những câu hỏi này, bởi trí nhớ của cô nàng hầu như chỉ là một mảng mây mù vì cô thường xuyên phải chìm vào giấc ngủ. Duncan đoán rằng, chắc hẳn cô đã phải chịu những sự ảnh hưởng từ những phong ấn… hay từ “sự ép buộc” nào đó, ép buộc cô luôn cảm thấy mình cần phải được ngủ sâu.

Vẫn còn đấy một kí ức về những hình ảnh bên trong con tàu hơi nước tại khoảng khắc khi nó và Vanished “giao nhau”. Những cổ ngữ phức tạp và bí ẩn, những kí tự thần giáo hướng về những thần linh, những yếu tố tâm linh ấy được khắc lên “cỗ quan tài” của Alice, tô điểm thêm một vẻ ngoài vốn đã được tinh xảo của chiếc hòm. Và hơn hết, là nhấn mạnh một sự thật rằng:

Chính “con búp bê bị nguyền rủa” đang ngồi trước mắt anh đây, là một thực thể gây ra một sự sợ hãi kinh hoàng cho những “xã hội văn minh” ngoài kia.

Duncan nhìn cô nàng búp bê với một ánh mắt đầy ẩn ý, và đáp lại anh là một ánh nhìn bình thản và trầm lặng.

“Để ta xác nhận lại, ngươi không hề nhớ ngươi đến từ đâu, hay những kinh nghiệm mà ngươi có được trong quá khứ, ta nói thế đúng chứ?”

“Tôi không nhớ ạ,” Alice thật thà trả lời. “Kể từ khi mà tôi bắt đầu có ‘kí ức’, tôi nhớ là mình đã luôn nằm trong chiếc hòm. Mặc dù tôi không biết lí do tại sao, nhưng có vẻ xung quanh tôi luôn là một nhóm người luôn cảm thấy lo lắng, và luôn sợ rằng tôi sẽ bước ra ngoài bất cứ lúc nào. Họ phong ấn chiếc hòm lại bằng rất nhiều cách khác nhau. Thật sự thì, nhớ lại thì những vết đinh tròn mà ngài đóng trên chiếc hòm của tôi đã khá là ‘nhẹ tay’ rồi ấy ạ… mặc dù là sau đó ngài lại nhét thêm 8 viên đạn vào trong chiếc hòm. Nhưng ít nhất thì ngài không lấp đầy nó bằng than trì, đúng chứ ạ?”

Lần này Duncan không thèm để ý tới những câu đùa của Alice nữa. Thay vì vậy anh hỏi tiếp, “Vậy, tên của ngươi đến từ đâu? Ai là người đặt cho ngươi cái tên này? Nếu như ngươi chưa từng rời khỏi chiếc hòm hay chưa bao giờ giao tiếp với bất kì ai, vậy thì sao ngươi lại có cái tên này? Ngươi đã tự đặt cho mình cái tên đó chăng?”

Alice đột nhiên lặng thinh.

Cô ấy như thể rơi vào cơn mê màng và ngơ ngác trong một hồi lâu. Từng giây tĩnh lặng trôi qua, vừa đúng lúc Duncan tưởng rằng cô đã bị ‘tắt nguồn’, thì cô nàng búp bê cử động trở lại và nói, “Tôi… không biết nữa. Tôi đã luôn tin rằng tên của mình là Alice, nhưng tôi không hề tự đặt cái tên ấy cho mình. Tôi…tôi…”

Cô ngơ ngác lẩm bẩm, đưa tay lên và ôm chặt lấy đầu của mình. Hành động này khiến Duncan ngay lập tức hốt hoảng can ngan, “Được rồi, nếu ngươi không nhớ thì cứ để yên đó vậy. Ngươi không cần phải tự bức đầu mình ra đâu.”

Alice: “…”

Sau đó là một màn hỏi đáp giữa Duncan và cô nàng búp bê, nhưng đáng tiếc thay, hầu hết tất cả đều không mang lại cho Duncan những gì anh mong muốn.

Như Alice đã nói, cô ấy thường xuyên phải ngủ trong “cỗ quan tài”, giành hầu hết thời gian của cô để “bất tỉnh nhân sự”, hoàn toàn không rõ về tình hình bên ngoài chiếc hòm. Những gì cô biết được, chỉ là tí kiến thức hữu ích thu thập được từ những mảnh vụn kí ức từ việc nghe lỏm những lời thì thầm bên ngoài chiếc hòm. Tuy nhiên thì những mảnh thông tin đó không hề đủ để Duncan có thể chắp vá lại cho dù chỉ là một phác thảo đơn giản của thế giới này.

Nhưng cuộc trò chuyện này cũng không hề là vô nghĩa với Duncan. Từ nó anh đã tóm lược lại một số thứ:

Tại thế giới này có một phân cấp hành chính được gọi là “Thành quốc”. Một từ đã được lặp lại khá nhiều trong lời kể của cô nàng búp bê, gần như cấu thành toàn bộ chuyến hành trình được vận chuyển của cô. Và đích đến của hành trình đó không nơi nào khác cũng là một thành quốc, một nơi được gọi là “Pland”.

Là một nơi nghe có vẻ như rất thịnh vượng từ những lời thì thầm thoát ra từ miệng của những thuỷ thủ, liên tục nhắc đi nhắc lại về tầm quan trọng của nó với những tuyến đường biển, những tuyến đường vận chuyển duy nhất trên thế giới này.

Còn nữa là, Alice có một biệt danh là “Dị Thường 099”, một danh hiệu như có vẻ đã là “chính thức”, được gọi ở khắp các nền văn minh. Còn về cái tên “Alice” mà cô nàng tự gọi mình, thì có vẻ như ngoài Duncan và chính cô ra, thì không một ai biết đến cái tên đó cả.

Cuối cùng, Alice đã được liên tục vận chuyển từ thành quốc này sang thành quốc khác, và cô cũng không phải là một “Dị Thường” duy nhất được vận chuyển trên những con tàu hơi nước. Trong suốt những chuyến vận chuyển đó, cô cũng đã vô số lần nghe được những lời nhắc về “những phong ấn khác” từ bên ngoài chiếc hòm. Dựa vào việc này, Duncan mạnh dạng đoán rằng việc liên tục di chuyển những Dị Thường có thể là một bắt buộc phải có để phong ấn chúng, ngăn không cho bọn chúng trốn thoát ra.

Và rõ ràng, đội phụ trách vận chuyển Dị Thường 099 đã gặp phải một trở ngại rất lớn vì sự xuất hiện đột ngột của tàu Vanished. Và “con búp bê” mà bọn họ chịu trách nhiệm canh giữ đã hoàn toàn biến mất.

Tuy nhiên, những gì chưa rõ là con búp bê bị nguyền rủa này có khả năng gì đặc biệt, hoàn toàn chưa rõ được những thảm hoạ nguy hiểm nào có thể xảy ra từ sự biến mất của cô nàng.

Và thành thật mà nói, Duncan có chút thất vọng.

Anh đã nghĩ rằng anh cuối cùng đã có một nguồn tin uy tín, một vật thể có thể cung cấp cho anh những thông tin hữu ích của thế giới này. Nhưng cuối cùng cũng chỉ là một con búp bê có đôi chút đặc biệt nằm bên trong một cỗ quan tài, cũng hoàn toàn vô thức về thế giới này như anh.

Nhưng khi anh đưa mắt nhìn về phía bóng người vẫn lặng lẽ ngồi trên chiếc hòm gỗ trước anh, sự thất vọng ấy cũng dần dần mà tan biến.

Ít nhất thì từ giờ trên tàu Vanished, anh cũng đã có một người nào đó để có thể chuyện trò, mặc dù cô cũng chỉ là một con búp bê, một con búp bê khá đáng sợ khi cái đầu của nó đột nhiên rơi mất, mặc dù chắc hẳn rằng cô cũng đang cố ý ẩn giấu nhẹm đi rất nhiều bí mật, và cũng mặc dù đôi lúc cô cũng cất lên những câu nói khá vớ vẩn.

Thì dù vậy cô vẫn tốt hơn gấp bội lần so với tính cách cực kì khó chịu của một chiếc tượng gỗ dị thường nào đó.

Và khi nói về những sự kì dị và nguy hiểm… của nơi Vô Cận Hải, của nơi con tàu Vanished, hay của những sự dị thường xuất hiện trên con tàu này – thì cái nào mới thật sự là “an toàn” nhất?

Và cũng từ góc nhìn của người ngoài, anh, vị “Thuyền trưởng Duncan”, mới là một hiểm hoạ nguy hiểm nhất trên mặt biển nơi Vô Cận Hải này.

Duncan thở ra một hơi dài, và biểu cảm của anh cũng theo những hơi thở mà ít nhiều buông lỏng ra. Một giọng bình thản cất lên, Duncan hỏi, “Ta muốn biết ngươi sẽ làm gì nếu ta vứt ngươi xuống biển lần nữa?”

Alice chớp chớp đôi mắt của mình. “Lần này ngài có lại nhét mấy viên đạn pháo vào chiếc hòm không ạ?”

“Không.”

“Vậy ngài có vẫn đóng đinh lên nắp hòm chứ?”

“Um… không.”

“Đổ than chì vào?”

“Không… ahumph, ý ta là, nếu ta từ chối việc ngươi sẽ ở lại trên con tàu này…”

“Vậy thì tôi sẽ chèo trở lại ạ,” vẫn duyên dáng ngồi đấy, Alice bình thản nói. “Tôi không hề muốn bị biển sâu nuốt chửng đâu ạ. Ít nhất thì trên con tàu của ngài cũng có một nơi tôi có thể ở.”

Duncan kinh ngạc trước phản ứng của cô nàng búp bê, thật sự không biết cô nàng là do quá thật thà hay là quá mặt dày nữa. Mãi mất một lúc anh mới nói tiếp được, “Ngươi có thể diễn đạt nó một cách tinh tế hơn mà…”

“Thì đằng nào ngài cũng biết câu trả lời rồi mà đúng không ạ?” Alice mỉm cười và nói, “Nhưng mà nếu tôi có quay trở lại, thì tôi chắc sẽ tìm một nơi nào đó trên con tàu để trốn khỏi ngài. Thời gian tôi tỉnh giấc vẫn còn rất ngắn, nhưng mà giờ tôi đã có kinh nghiệm rồi…”

Duncan ngắt lời cô. “Nhận thức của ta đã bao phủ hoàn toàn con tàu này, ta còn có thể biết chính xác vị trí của những con sóng, cho dù có nhỏ nhất, đánh vào thân con tàu.”

Cổ họng như bị ngẹn, Alice thốt ra một từ. “Aa…”

Duncan bình thãn tiếp tục, “Và ta cũng có một lựa chọn khác, đó là trực tiếp phá huỷ ngươi, hoặc có những cách nặng tay hơn khác để có thể ngăn ngươi tiếp tục làm phiền ta và Vanished của ta.”

Cô nàng búp bê như chưa từng tính trước về chuyện này, cô hốt hoảng mở to hai con mắt của mình ra, và click, một âm thanh vang lên từ phía cổ của cô nàng…

Cô nàng búp bê không đầu liền cuống cuồng chụp lấy đầu của mình và bắt đầu ấn nó vào cổ trong sự lo lắng và bất an. Bầu không khí trong căn cabin bỗng trở nên khá kì cục đối với Duncan, và anh cũng chỉ có thể bất lực thở dài một hơi. Anh đợi cho đến khi Alice đã hoàn toàn gắn cái đầu của mình vào đúng vị trí, và nói, “Nhưng mà, ta đột nhiên cảm thấy việc có thêm thuỷ thủ trên con tàu này cũng không phải là chuyện gì đó quá tệ - nếu ngươi cư xử đúng mực, thì ta có thể sắp xếp cho ngươi một nơi để ở trên con tàu này.”

“Ngài nên nói sớm hơn mới phải chứ! Nãy tôi sắp mất đầu luôn rồi đấy!”

Cuối cùng, Duncan cũng không chịu được mà nheo mắt. “Vậy thì, cái cổ của ngươi có vấn đề gì?”

Alice ngây thơ nhìn lại anh. “Tôi không biết! Tôi còn không có nhiều cơ hội để thoải mái bước ra ngoài nữa mà, làm sao mà tôi biết cơ thể của mình có vấn đề gì chứ…”

Duncan lặng lẽ quan sát cô nàng vài giây và nghiêm túc nói, “Trông có vẻ như là những giấc ngủ dài ngày như vậy không có được tốt cho xương cột sống cổ cho lắm.”

Alice: “…”

Sự cạn lời của cô nàng búp bê cũng đôi phần cải thiện tâm trạng của Duncan.

“Chà, sao cũng được, Vanished sẽ chính thức có thêm thuyền viên mới, giờ thì theo ta, ta sẽ sắp xếp một chổ nghỉ ngơi cho ngươi trên con tàu này.”